Đệ Nhất Sủng

“Anh nói bậy!”

Cẩn Lôi không muốn chấp nhận lời hùng biện này của anh một chút nào. Đàn ông bên cạnh cô ta, có ai không yêu cô ta đến điên cuồng? Nghĩ lại khi anh yêu cô ta, chẳng phải cô ta cũng có những người đàn ông khác sao?

Nhưng anh vẫn yêu cô ta đến không có giới hạn! Cho dù biết rõ cô ta không chỉ có một mình anh mà vẫn không thể buông tay đó sao?! Bây giờ anh lại dám đối xử với cô ta như thế, chẳng qua là vì bị người khác xúi giục!

“Tần Chi Châu, anh trở lại bên tôi, chúng ta vẫn có thể như trước!”

Bỗng nhiên cô ta nhìn sang chỗ khác, chỉ tay vào Cố Cơ Uyển: “Chỉ cân anh bước tới rồi tát tiện nhân này hai cái thật mạnh thì tôi sẽ đồng ý làm hoà với anh!”

Mọi chuyện đều là lỗi của Cố Cơ Uyển! Câu lạc bộ vẽ là của cô ta, mọi điều của Tần Chi Châu cũng là do cô ta dạy. “Tôi nói cho anh biết cô ta không hề đơn thuần như anh nghĩ đâu, cô ta có quan hệ rất thân thiết với cậu cả Mộ, lại còn quyến rũ cả cậu hai Giang.”

“Anh cho rằng cô ta thật sự chỉ có một mình anh là đàn ông thôi sao? Đừng có ngốc, quan hệ phức tạp phía sau người phụ nữ này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

“Cho dù phía sau cô ấy có mối quan hệ phức tạp thế nào thì với tôi, cô ấy chỉ có một thân phận.”

Tần Chi Châu phát hiện mình không còn gì để nói với cô ta. Anh nhẹ nói: “Cô ấy chỉ là đội trưởng của tôi, sau này cũng là sếp của tôi, không hơn không kém."


“Anh nói dối!" Chỉ là đội trưởng thì có thể khiến anh sẵn sàng vì cô mà phản bội người phụ nữ anh yêu sao? Cô ta không tin! Chết cũng không tin!

“Tôi không muốn nói nhảm với anh!”

Cô ta trừng mắt nhìn Tần Chi Châu rồi chỉ vào Cố Cơ Uyển: “Anh qua đây tát cô ta hai cái thật mạnh cho tôi!”

Cô ta không thể để Cố Cơ Uyển sống tốt, từ khi cậu hai Giang và cậu cả Mộ cùng nhau tranh giành cô trên bục trao giải thì cô ta đã hận không thể giết chết Cố Cơ Uyển!

“Chỉ cần anh làm được thì tôi có thể tha cho anh một lần, nhưng sau này hoặc là anh trở về studio của tôi rôi tiếp tục vẽ phác hoạ cho tôi, hoặc là cút khỏi Bắc Lăng!”

“Nếu anh ấy không làm thì sao?”

Đột nhiên Cố Cơ Uyển tiến lên hai bước, tới bên Tần Chi Châu. “Tiện nhân, ở đây không có chỗ cho cô nói” Cho dù cô là vợ chưa cưới của cậu cả Mộ thì hôm nay, Cẩn Lôi cô ta cũng không sợ cô. Hôm nay Cố Cơ Uyển đã làm phật lòng cậu cả Mộ, chọn người đàn ông khác trước mặt anh.

Khi cậu cả Mộ rời đi, có ai không biết anh tức đến xì khói. Lúc này cho dù có người đánh chết Cố Cơ Uyển thì cậu cả Mộ cũng không sẽ quan tâm! Cô ta vẫn nhìn chằm chằm Tần Chi Châu, đây là cơ hội cuối cùng cô ta dành cho anh!

“Nếu anh không nghe lời thì sau đêm nay, tôi đảm bảo tay anh sẽ không bao giờ cầm được cọ vẽ nữa!”


Sau lưng cô ta, mười mấy người đàn ông tiến lên. Mà phía sau mấy người Cố Cơ Uyển cũng bị mười mấy người đàn ông chặn đường lui.

Đám người này vừa nhìn là biết không chỉ đơn giản là xã hội đen, mà là cô đồ chuyên nghiệp đã được huấn luyện bài bản. Cẩn Lôi là thiên kim tiểu thư mà vẫn có thể tìm được người như vậy! Rốt cuộc phía sau cô ta còn có thế lực nào, thật không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt Tần Chi Châu trâm xuống, anh ta không ngờ Cẩn Lôi lại tuyệt tình đến vậy, lại đuổi tận giết tuyệt mình.

“Đối phó với mấy học sinh thôi, có cần dùng đến thủ đoạn như vậy không?” Anh ta tức giận hỏi. Trong khoảnh khắc vừa rồi, anh còn cho rằng mình đã có thể đánh thức người phụ nữ bị ám ảnh bởi quyên lực này. Bây giờ cuối cùng cũng biết, mình vẫn còn quá ngây thơ.

Người phụ nữ này hết cách cứu rồi! Thử hỏi một cô gái mười mấy tuổi đã biết tìm các ông chủ để đi lên thì còn chuyện gì không làm được? Anh ta có ngốc không cơ chứ? Nắm cổ tay Cố Cơ Uyển kéo về đội mình, Tần Chi Châu tức giận nói: “Cẩn Lôi, cô phải suy nghĩ cho kỹ, cô làm như vậy thì có gánh nổi hậu quả không?”

“Có phải anh đã quên tôi là ai rồi không?” Cẩn Lôi cười mỉa, liếc mắt nhìn anh ta, khinh thường nói: “Tôi là con gái được cưng chiều nhất của nhà họ Cẩn, cô tôi là bà cả nhà họ Mộ, anh nghĩ có ai dám động vào tôi không?”

“Cô... lẽ nào cô không biết, Uyển Uyển là...”

“Vì sao không ai dám động vào cô?” Cố Cơ Uyển cắt ngang lời đã sắp tới bên miệng của Tô Tử Lạp. Cô nhìn vào mắt Cẩn Lôi, lãnh đạm nói: “Chỉ cân cô làm sai thì nhất định sẽ bị trừng phạt.”


“Ha, chúng ta cùng chờ xem, ai dám trừng phạt tôi?!”

Cẩn Lôi hất tay, hoàn toàn hết kiên nhẫn! “Đánh tiện nhân này tàn phế cho tôi, phế luôn tay Tần Chi Châu đi! Những người khác, tuỳ các anh!" Cô ta thật sự điên rồi! Không ngờ lại dám bắt tay với xã hội đen làm chuyện đáng sợ thế này! Nhưng tình huống của họ bây giờ thật sự rất tệ!

Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi vội vàng kéo Cố Cơ Uyển lại, đối phương đều là đàn ông cao lớn mạnh mẽ, mấy cô gái như họ thì có thể làm được gì? Mặc dù Đàm Kiệt biết Mộ Hạo Phong có thể đánh, nhưng ở đây cũng chỉ có một mình Mộ Hạo Phong có thể đối phó.

Nhưng, đối phương có đến ba mươi người! Làm sao đánh lại được? Hơn ba mươi người chỉ đợi một mệnh lệnh, sau khi Cẩn Lôi nói xong cầm gậy gỗ đi về phía đám người trong con hẻm nhỏ. “Uyển Uyển, làm sao đây?”

Hạ Lăng Chi đã bị dọa sợ chết khiếp rồi. Tô Tử Lạp đi theo Cố Cơ Uyển, cũng được coi là thấy một số cảnh lớn nhưng cũng chưa từng gặp chuyện này. Bao nhiêu năm nay cô ấy vẫn luôn là một học sinh ngoan, không đánh nhau, thậm chí còn không trốn học, luôn đứng trong tốp đầu các kỳ thi.

Cô thật sự không biết đánh nhau, làm sao đây? Mộ Hạo Phong tới trước mặt mọi người, bảo vệ họ phía sau mình. Đàm Kiệt cũng chỉ có thể mạnh dạn đứng trước mặt mấy cô gái. Tần Chi Châu và Lưu Thượng cũng đứng ra cùng Mộ Hạo Phong, cho dù bị đánh tàn phế cũng phải bảo vệ các cô gái trong nhóm! Hơn ba mươi người cầm gậy gỗ từng bước tiến lại gần. Nhưng ngay khi họ vừa giơ gậy thì đột nhiên có tiếng bước chân đều đều vang lên ở đầu ngõ. Ngay sau đó, hàng chục người đổ vào con hẻm, trong tay ai nấy cũng cầm gậy bóng chày, xúm lại như ong vỡ tổ. “Huấn luyện viên Hạo Phong, chúng tôi tới rồi!"

“Kẻ nào dám bắt nạt huấn luyện viên Hạo Phong, tất cả thành viên trong đội quyền anh chúng ta sẽ lột da rút gân chúng!"

“Các anh em xông lên cho tôi, đánh cho chúng đầu rơi máu chảy!”

Thành viên của đội quyền anh! Ba mươi người cầm thanh gỗ vừa nghe thấy vậy, lập tức da đầu run lên. Điều quan trọng nhất là, hình như người ta cũng có ít nhất năm, sáu mươi người! “Cô Cẩn, chúng tôi đi trước đây!” Hai người đàn ông đứng cùng Cẩn Lôi nhìn đám người vọt tới, giọng nói run run: “Tối nay... tối nay không phải thời cơ tốt”

“Không được! Các người còn chưa đánh chết tiện nhiên kia cho tôi, tôi không đi!”


Hôm nay, mặt mũi Cẩn Lôi gần như đã bị mất sạch, ai cũng biết Tần Chi Châu lợi dụng cô ta làm lá chắn cho câu lạc bộ vẽ Cửu Nguyệt. Mọi người đều biết Cẩn Lôi cô ta đã bị chơi xỏ!

Cô ta không thể đi, tuyệt đối không thể đi! Cô ta nhất định phải huỷ diệt Cố Cơ Uyển! “Cô Cẩn, chúng tôi phải đi đây!”

Thấy mấy người kia càng ngày càng gần, hai người đàn ông không thuyết phục được Cẩn Lôi đành phải xoay người rời đi.

“Mấy người sao vậy? Còn dám đi!”

Cẩn Lôi tức đến giậm chân, điều khó chịu hơn nữa là tất cả những tên côn đồ cô ta tìm tới đều bỏ gậy mà chạy mất.

“Không được đi, quay lại, quay lại hết cho tôi!"

Tuy nhiên không một ai nghe cô ta cả.

Ba, bốn mươi người đều cất bước ra đi không thấy bóng dáng tăm hơi chỉ trong nháy mắt.

Chỉ còn lại một mình Cẩn Lôi bị bỏ rơi ở lối vào con hẻm, một mình cô ta phải đối mặt với hàng chục thành viên của câu lạc bộ quyền anh.

Còn có, tên đàn ông khốn phản bội cô ta và đám tiện nhân cười nhạo cô ta, chơi xỏ cô tai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui