Đệ Nhất Sủng

Cậu cả Mộ vĩnh viễn giống như là một cây đại thụ chống trời, che gió che mưa cho tất cả mọi người, vậy mà thiếu chút nữa sụp đổ!

Cố Cơ Uyển không bị dọa sợ, đã nói rõ năng lực chịu đựng của cô cực kỳ mạnh.

Cô lập tức đi đến đỡ vai của Mộ Tu Kiệt, sốt ruột đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

"Tối nay tôi về nhà cùng với anh, tôi không về trường học nữa! Anh nói cho tôi biết đi, anh muốn làm cái gì?"

Lần này thật sự không phải là do Mộ Tu Kiệt cố ý, sau khi bị thương, ngay cả truyền nước anh cũng chưa truyền qua. Ngồi ở trên giường lâu như vậy, đột nhiên lại muốn đi xuống, cho nên đầu óc thật sự có cảm giác choáng váng. Nhưng mà cảm giác choáng váng đó cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, bây giờ đã hoàn toàn phục hồi lại tinh thần. Nhưng mà lúc nãy anh cũng chỉ choáng váng một chút như vậy thôi, mình cũng không nói gì, cô nhóc này liền đồng ý về nhà cùng với anh.

Hình như là thỉnh thoảng “choáng” một chút cũng không có gì là không tốt.

"Đi toilet.” Anh thản nhiên nói.

Cố Cơ Uyển nhanh chóng đỡ anh, chậm rãi đứng dậy: "Để tôi đi cùng với anh."

Anh gật gật đầu, không nói gì.

Lần này mặc dù là mình có thể đi được, nhưng mà vẫn đặt một nửa trọng lượng cơ thế mình ở trên vai của cô.

Rất nhanh, cậu cả Mộ liền phát hiện, mình càng "yếu ớt” thì cô nhóc này lại càng quan tâm.

Thế là anh dứt khoát "yếu ớt" đến cùng.

Sau khi đi vào nhà vệ sinh cũng không làm ra động tác gì, chỉ đứng vịn vào bồn rửa tay, dáng vẻ lực bất tòng tâm.
"Cậu cả Mộ, không phải là... anh muốn đi toilet hả?”

Tại sao đi vào rồi thì lại đứng vịn vào bồn rửa tay, ngay cả một chút động tác cũng không có.

Vốn dĩ cô muốn đi ra ngoài, đứng ở bên ngoài cửa trông chừng anh, nhưng mà bộ dạng này của cậu cả Mộ làm cho cô không thể yên tâm chút nào.


"Cậu cả Mộ..."

"Ừ." Anh trả lời lại, nhưng mà vẫn không cử động, chỉ là vịn vào bồn rửa tay nhắm mắt lại.

"Có phải là đầu của anh lại choáng nữa không?"

"Ừm."

Cố Cơ Uyển thở dài một hơi, tình huống hiện tại của cậu cả Mộ sẽ không phải là choáng đến nỗi ngay cả toilet cũng không có cách nào tự mình đi nữa đó chứ?

Vậy thì cô... chẳng lẽ còn cần cô giúp anh nữa mới được hả?

Nhưng mà giúp như thế nào đây, phải giải quyết vấn đề thì phải... thì phải cởi quần ra mà.

"Cậu cả Mộ,... khó chịu không?”

"Khó." Trả lời rất sảng khoái, có thể đi đến đây chẳng lẽ không phải là bởi vì đã kìm nén đến khó chịu ư.

"Tôi, tôi giúp anh."

Rốt cuộc là cô nhóc này cũng đã khuất phục dưới lương tâm của mình, đỡ anh đi đến bên cạnh bồn cầu, đế tay của anh chống lên trên vách tường. Sau đó cô lại ngồi xổm xuống ở trước mặt của anh, nhìn dây lưng quần bệnh nhân của anh, lại phát sầu một trận. Thật sự phải cởi cho anh hả? Nhưng mà như thế này... thật là xấu hố.

"Khó chịu." Giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu.

Trong lòng của Cố Cơ Uyển run lên một cái, ngón tay thon dài của cô nhanh chóng kéo một cái bên hông của anh.

Dây lưng thật sự đã bị cô tháo ra, chỉ cần... chỉ cần kéo quần của anh xuống chút nữa...

Nhưng nếu như quả thật kéo quần xuống, tình huống mà cô phải đối mặt... làm sao bây giờ đây?
Nhưng mà anh nói là anh khó chịu...


Cố Cơ Uyển cắn môi, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt lấy lưng quần bệnh nhân của Mộ Tu Kiệt, liền muốn kéo xuống dưới...

Bỗng nhiên một bàn tay to lớn rơi trên mu bàn tay của cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô.

Đôi mắt của anh đang nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng giống như cười mà lại không phải cười.

"Cô bé háo sắc, thừa dịp tôi bị bệnh mà chiếm tiện nghi của tôi hả?”

"Tôi, tôi không có." Cố Cơ Uyển ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm phải nơi sâu nhất trong đáy mắt của anh.

Nụ cười gian xảo kia làm trong lòng của cô vang bịch một tiếng, giống như là có cái gì đó chạm mạnh vào.

Cậu cả Mộ không thích cười, lúc này cười lên quả thật rất mê người...

"Không có?” Mộ Tu Kiệt nhíu mợ, cuối đầu xuống nhìn vị trí mà bàn tay của cô đang ấn: "Vậy bây giờ cô đang làm cái gì đây?”

"Tôi..." Dưới bàn tay là cái gì vậy nhỉ? Hình như... biết động đậy...

"A..."

Lúc Lâm Duệ nghe được tiếng hét chói tai liền xông vào, đúng lúc nhìn thấy Cố Cơ Uyển đi ra từ trong nhà vệ sinh.

"Mợ chủ, mợ làm sao vậy? Có phải là cậu cả..."

"Anh ấy không có chuyện gì đâu. Anh ấy..." Cố Cơ Uyển muốn quay đầu lại nhìn một chút, nhưng mà lại không dám, cũng chỉ có thế đứng canh ở ngoài cửa, hai mắt cũng không dám ngó tới ngó lui.

"Chỉ là anh ấy... anh ấy muốn đi vệ sinh thôi."

Thật sự không có việc gì à? Vậy lúc nấy mợ hét lên làm cái gì vậy chứ.


Còn nữa, gương mặt này có phải là đỏ đến khác thường rồi không? Quả thật giống như là muốn nhỏ ra máu vậy đó.

"Cậu cả..."

"Tôi chỉ đi vệ sinh cũng cần có nhiều người hầu hạ như vậy à?”

Bóng dáng cao lớn của Mộ Tu Kiệt xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh.

Trong lòng của Cố Cơ Uyển hoảng hốt, sợ anh đi đường sẽ ngã sắp xuống, liền nhanh chóng quay đầu lại đỡ anh.

Lâm Duệ quay mặt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: "Cái đó, bác sĩ đã nói nếu như có thể thì tốt nhất... thì truyền hai bình nước tiêu viêm đi."

Nếu không phải là có mợ chủ ở đây, Lâm Duệ quả thật cũng không dám nhắc tới chuyện này.

Hồi chiều nay bác sĩ đã đến khuyên mấy lần rồi, một lần cuối cùng còn bị ánh mắt lạnh lùng muốn giết người của cậu cả dọa đến nỗi cuống quýt chạy ra từ trong phòng bệnh.

Nhưng mà bác sĩ vẫn cứ luôn lén lút tìm anh ta, vết thương đó của cậu cả thật sự phải sử dụng thuốc kháng viêm, nếu không thì rất dễ dàng bị nhiễm trùng.

Nhìn chăm chăm vào ánh mắt như lưỡi dao của cậu cả, Lâm Duệ nhìn Cố Cơ Uyển, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ vẫn cứ luôn thúc giục cậu cả nên truyền nước."

"Cậu có thể cút rồi.” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt rét lạnh như dao cắt.

Lâm Duệ vô thức lùi về phía sau hai bước, cách cửa cũng không xa, anh ta nghĩ đến chỉ cần có ngọn gió thối cỏ lay thì anh ta sẽ nhanh chóng trốn ra ngoài là được rồi.

"Tại sao lại không truyền nước chứ?” Cố Cơ Uyển đỡ Mộ Tu Kiệt.

Mặc dù là toàn thân của anh phát ra hơi lạnh khiến cho người ta nghẹt thở, nhưng mà hơi thở lạnh lẽo này cũng không phải là hướng về phía mình, cho nên Cố Cơ Uyển cũng không cảm thấy đáng sợ bao nhiêu.

"Tôi không sao." Mộ Tu Kiệt hừ hừ.

Lâm Duệ thật sự không sợ chết, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Tôi thấy hình như là mợ chủ còn có rất nhiều chuyện phải làm, cậu cả, nếu như cậu thật sự không có việc gì, vậy thì... để mợ chủ trở về làm việc đi."

Mộ Tu Kiệt thật sự rất muốn xé xác cái thằng cha này ra, đây là đang cố ý phá hoại anh đây mà!

Tốt! Rất tốt! Ai cho cậu ta gan chó!


Lâm Duệ biết là mình đã giẫm lên đuôi của con cọp, nhưng mà cái này còn không phải là vì cậu cả hay sao?

Anh †a dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Cố Cơ Uyển một chút, liềm lập tức lui ra đến cạnh cửa: "Mợ chủ, mợ cứ xem mà làm đi."

Vèo một tiếng, đảo mắt đã không nhìn thấy tăm hơi.

Cố Cơ Uyển có chút bất đắc dĩ, sau khi đỡ Mộ Tu Kiệt ngồi xuống trên giường, cô đứng dậy, cúi đầu nhìn anh.

"Ngoại trừ việc không chịu truyền nước, có phải là ngay cả thuốc cũng chưa uống không?”

Anh không nói chuyện.

Cố Cơ Uyển biết mà, cái tên này là người rất khó hầu hạ.

Bị thương nghiêm trọng như vậy, còn bị chấn động não nhẹ, sao có thế không tiêm thuốc lại không uống thuốc?

Cô xoay người lại ấn chuông khẩn cấp, không đến mười giây đồng hồ, bác sĩ liền vội vàng chạy tới.

"Cậu cả Mộ, có chuyện gì vậy?"

"Không phải là cần truyền nước cho anh ấy à? Còn nữa, thuốc đâu rồi?”

"Cái đó..." Bác sĩ lén lút nhìn Mộ Tu Kiệt một chút.

Mộ Tu Kiệt sa sầm mặt, đang muốn dùng ánh mắt đế dọa cho cái tên không có gan này lui ra ngoài.

Người phụ nữ ở bên cạnh cũng đã lạnh lùng lên tiếng: "Anh lại hù dọa người ta nữa hả, vậy thì tôi sẽ về trường học, mặc kệ anh đó."

Lúc nãy vẫn may là Lâm Duệ nhắc nhở, nếu như không có chuyện gì thì cô phải vẽ trường học thôi.

Mặc dù là cô không hiếu được tại sao cái tên này lại muốn giữ mình lại ở bên cạnh để hầu hạ anh, chẳng phải là bên cạnh anh còn có Cố Vị Y hay sao?

Nhưng mà bây giờ cô quả thật có thế cảm giác được, anh bị thương, anh đang cần mình.

Cho nên bỏ mặc anh về trường học, hình như cũng chính là cách uy hiếp tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui