Đệ Nhất Sủng Hôn Quân Thống Đại Soái


Nhìn thẳng vào con ngươi lạnh lẽo của Kiều Vãn, Tô Hương Phương không khỏi cảm thấy rùng mình.
"Mày, mày dám! Chẳng lẽ không có pháp luật à! Mày dám làm thì tao sẽ đưa mày đến phòng tuần bộ!" Tô Hương Phương to gan nói.
"Hả?" Kiều Vãn cười lạnh lùng: "Đến phòng tuần bộ sao, được á.

Bà nuốt mất của hồi môn của mẹ tôi thì có khác gì ăn cắp đâu nhỉ? Tôi không đưa bà đến phòng tuần bộ là nhân từ với bà lắm rồi, vậy mà bà còn muốn đi tố cáo tôi nữa chứ?"
"Ai nuốt của hồi môn của mẹ mày chứ! Kiều Vãn, mày đừng có ngậm máu phun người!" Sắc mặt của Tô Hương Phương trắng bệch nhưng vẫn tỏ vẻ cứng còng cãi cố, nhưng rõ ràng ánh mắt đang chột dạ mà tránh né.
"Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm.

Có mấy lời này tôi không nói ra thì bà cũng tự biết, bây giờ tôi nhìn rất rõ thủ đoạn của bà nên ngàn vạn lần đừng dọa nạt tôi làm gì.


Tôi không sợ ngọc nát đá tan với bà đâu nha." Kiều Vãn cười khẽ rồi nói.
Giọng điệu dịu dàng kia của cô càng làm cho sắc mặt của Tô Hương Phương càng thêm tái nhợt, bà ta vô thức lùi về sau một bước để kéo ra xa khoảng cách với Kiều Vãn.
Nhìn gương mặt tươi cười của Kiều Vãn, bà ta chỉ có ảo giác như đang nhìn thấy ác ma.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta đi!" Cuối cùng bị thua thê thảm khiến một người kiêu ngạo như Tô Hương Phương lập tức trở nên ủ dột đi rất nhiều.
Kiều Vãn cũng không muốn hai người này tiếp tục ở đây, làm phiền đến tiểu Thất nghỉ ngơi.

Cô nghĩ nên đợi sau khi tiểu Thất đi Mỹ rồi, cô mới tiếp tục dạy dỗ mẹ con Tô Hương Phương một bài học.

Đến lúc đó, cô nhất định phải làm cho Tô Hương Phương nôn ra của hồi môn của mẹ mình, rồi tính nợ cũ nợ mới luôn một lần!
Cho nên, cô thả Kiều Đình Nguyệt ra.
Tô Hương Phương lập tức kéo Kiều Đình Nguyệt cụp đuôi chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Cuối cùng, thế giới cũng đã yên bình rồi.
"Tiểu Thất, em không sao chứ?" Kiều Vãn lập tức đặt chú ý lên người của Kiều Thất, giọng đầy lo lắng và hỏi: "Có cần chị gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em một chút không?"
"Em không sao đâu chị cả." Kiều Thất nhìn Kiều Vãn nở nụ cười tươi tắn và dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn cô: "Vừa rồi chị cả thật sự lợi hại quá chừng luôn.


Lần đầu tiên, em thấy mẹ kế chịu thua như vậy đấy, hì hì, thật là thú vị mà."
"Bây giờ em có thể tin rằng, sau này chị có thể bảo vệ em và không để bất kì kẻ nào bắt nạt em rồi à nhen." Kiều Vãn dùng ngón tay vuốt sống mũi xinh đẹp của Kiều Thất.
Kiều Thất rất nghiêm túc gật đầu, nói: "Em tin chị hai, chỉ là chị nên cẩn thận đề phòng bà ta một chút.

Chị cũng biết mẹ kế của chúng ta là người như thế nào, bà ta đánh không lại chị nhưng chưa chắc bà ta sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm nay.

Vậy nên em chắc chắn bà ta sẽ tìm cơ hội chị sơ hở mà đâm lén sau chị đấy."
Nói cho cùng, thì cô bé vẫn lo lắng cho Kiều Vãn.
Kiều Thất biết rõ lý lẽ này, thì làm sao Kiều Vãn lại không biết được chứ?
Kiều Vãn nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi, dịu dàng nói: "Em yên tâm đi, chị làm việc gì cũng biết chừng mực.

Chỉ cần tiểu Thất ngoan ngoãn đi chữa bệnh để chị không còn lo lắng nữa, thì mười Tô Hương Phương cộng lại cũng không vượt mặt được chị đâu."

Nghe Kiều Vãn nói như thế, Kiều Thất vội vàng nói: "Nếu em đã đồng ý đi chữa bệnh theo lời chị, thì em nhất định sẽ ngoan ngoãn, hơn nữa còn phối hợp điều trị bệnh nữa.

Nên chị cùng đừng quá lo lắng cho em."
Gặp Kiều Thất hiểu chuyện như thế, trong lòng Kiều Vãn cũng được an ủi.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu với cô bé.
Bên kia, sau khi Tô Hương Phương dẫn Kiều Đình Nguyệt ra khỏi phòng bệnh xong, bà ta lại vội vàng tăng tốc trở về nhà để tìm bà cụ Kiều.
Bà ta đợi không được mà muốn làm rõ mọi chuyện, vì sao Kiều Vãn có thể yên bình trốn khỏi phủ thống đốc về được? Vì sao tính tình cô lại thay đổi lớn như vậy và liệu có mối liên quan chủ chốt nào giữa hai chuyện này hay không."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận