Lãm Khâu sơn trang chính là giang hồ đệ nhất phái, nhiều năm nay trên giang hồ đã tạo được uy tín lớn mạnh.
Mười năm trước, Thiên Trúc Sử gia Sử Khâu Phượng đánh một trận thành danh.
Sau đó ở đại hội minh chủ võ lâm, đối thủ mạnh nhất khi đó là trang chủ Lãm Khâu sơn trang Cung Thành Nhạc, cuối cùng Sử Khâu Phượng kỹ thuật cao hơn một nước, đoạt được cờ thưởng, thân gái giữ vững vị trí minh chủ, thoắt cái trở thành nữ minh chủ võ lâm đầu tiên trong trăm năm qua, lúc đó không có ai bất mãn với người này.
Năm ấy, tất cả mọi người đều cho rằng vị trí minh chủ võ lâm không phải là Cung Thành Nhạc thì chẳng có ai cả.
Thiên Trúc Sử gia vội vàng lên, rồi cũng vội vàng biến mất.
Hai năm trước, Sử Khâu Phượng và Cung Thành Nhạc ở Vũ Tuyết sơn quyết sinh tử một trận, sau đó hai người đồng loạt mất tích, đến hai năm sau, có người cho là đã tìm thấy hai hài cốt ở Vũ Tuyết sơn mới biết chắc chắn hai người này đã chết.
Hiện tại, vị trí minh chủ võ lâm đã để trống hai năm.
Lúc này, Thiên Trúc Sử gia Sử Khâu Phượng biến mất đã hai năm, Lãm Khâu sơn trang lần nữa ngồi vững đệ nhất ngai vàng, giờ đây Cung Hách Liên thân là trang chủ Lãm Khâu sơn trang tổ chức hôn lễ đã sớm náo động giang hồ.
Ngày đó, Ất Lan thành biển người trùng trùng, đường phố phồn hoa, khắp nơi đều thấy người trong giang hồ tay cầm trường kiếm hoặc vác đao lớn, đến nỗi khách điếm đầy ắp cả người, giá cả cao hơn bình thường ba lần có thừa.
Lãm Khâu sơn trang, biển người nối nhau không dứt, lụa đỏ thẫm tăng thêm dáng vẻ vui mừng, tấm bảng mạ vàng khiến ai nhìn cũng biết phủ đệ này không tầm thương, trên mặt đất trải thảm đỏ đắt tiền kéo dài đến đại sảnh.
Cung Hách Liên mặc hỉ bào đỏ thẫm, mũ ngọc che tóc, mặt mũi tuấn tú, đường cong lông mi cứng rắn lạnh lùng khiến không thấy được chút nào được gọi là vui mừng của hắn.
Hắn ngồi trong đại sảnh Lãm Khâu sơn trang, ngón tay không biết vô tình hay hữu ý gõ mặt bàn, tất cả tân khách đều được nghênh đón ở Thiền điện, tạm nghỉ ngơi chờ đợi nghi thức cử hành chính thức.
Công Tôn Ly vận hắc y cung kính đứng trước mặt Cung Hách Liên.
“Có tiến triển gì không?” Cung Hách Liên mở miệng nói.
“Đã phái người đi dọc theo đường rơi xuống vách núi điều tra, rốt cuộc tìm được một ngôi nhà ẩn nấp, có dấu vết người ở nhưng khi đến thì người đã đi rồi.”
Cung Hách Liên trầm mặc, “Tiếp tục lục soát, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Công Tôn Ly do dự một chút, mạo hiểm mở miệng, “Trang chủ, tại sao ngài nhất định phải tìm được nàng?” Không thể buông tay sao? Hắn đã muốn kết hôn, lại luôn đặt Tô Thất Thất lên trên, huống chi, nếu người kia vẫn thích hắn, tại sao vẫn không bỏ mặc hết thảy trốn đi.
Trang chủ bây giờ chưa gặp được Tô Thất Thất, nếu hắn gặp rồi sẽ còn cố chấp như vậy sao? Lòng người kia đã chết, bất kỳ lời nói nào cũng sẽ không làm cho nàng dao động.
Hắn cho là mọi thứ đều có thể trở về vị trí ban đầu sao? Sẽ lại có một người như Tô Thất Thất năm đó hao phí hết tâm tư chỉ vì một tiếng cười của hắn?
“Ngươi không liên quan.” Trả lời trước sau đều cùng một giọng lạnh lùng.
Công Tôn Ly bỗng có chút tức giận, hắn biết mình đã vượt quá mức, “Trang chủ, thuộc hạ cả gan nói một câu, Tô Thất Thất đã không còn như năm đó, coi như ngài tìm được nàng thì làm thế nào đây? Vả lại hôm nay là hôn lễ của ngài, chắc hẳn Tần các chủ cũng sẽ không chấp nhận Tô Thất Thất.”
Hắn đã thực sự vượt quá mức rồi, nhưng Cung Hách Liên lại không nổi giận.
Công Tôn Ly nói lời này xong, hắn tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, “Nếu ta cưới Tần Sương Ngọc, nàng không vui sao?”
“…” Đây không phải là trọng điểm.
“Ta không thích Tần Sương Ngọc, nhưng phải làm vậy.” Giọng của Cung Hách Liên luôn lạnh băng, “Ngươi hẳn biết, nàng lấy Tuyết Liên Các làm của hồi môn.
Chẳng ai từ chối được.”
“Mười ngày trước là nàng trù tính mưu hại Tô Thất Thất.” Công Tôn Ly dứt khát lựa chọn nói ra sự thật.
Cung Hách Liên mặt lạnh như băng lại xuất hiện một chút tức giận, “Ta biết, nhưng bây giờ vẫn không thể động tới nàng, thành thân rồi sẽ có cơ hội.”
Công Tôn Ly không biết phải nói gì.
Trang chủ Lãm Khâu sơn trang thì thế nào, chẳng qua chỉ là người không thể hiểu tình yêu thôi.
Cung Hách Liên cũng không phải vô tình, mà là không hiểu tình, thậm chí còn có chút sợ tình.
Trong lòng hắn chỉ có lợi ích, có lẽ Tô Thất Thất là biến số duy nhất.
Buổi trưa, Lãm Khâu sơn trang đã sớm đón tân khách cả sảnh đường, Cung Hách Liên cùng mấy vị họ hàng hàn huyên, thấy xuất hiện ở trước bàn vị Nhạc Sơn phái, chưởng môn Nhạc sơn phái đặc biệt phái Nhạc Trì của họ tới, đi cùng còn có Tô Uyển Nhi và mấy vị trưởng lão.
Cung Hách Liên còn nhớ, hôm đó xuất hiện cùng Tô Thất Thất còn có Nhạc Trì.
“Nhạc công tử, các vị trưởng lão, vẫn khỏe chứ.”
“Cung trang chủ, chúc mừng.” Nhạc Trì đứng dậy chắp tay cười nói.
Ánh mắt Cung Hách Liên rơi trên người Tô Uyển Nhi, “Vị này là phu nhân à?”
Nghe vậy Nhạc Trì liền nói, “Cung trang chủ hiểu lầm rồi, người này là sư muội ta.” Hắn cảm thấy Cung Hách Liên có lẽ là cố ý nói như vậy.
Tô Uyển Nhi có chút bất mãn kéo kéo ống tay áo Nhạc Trì, ánh mắt giống như giận, Nhạc Trì đương nhiên hiểu tâm tư sư muội, giờ này cũng chỉ có thể làm bộ như không hiểu.
“Các vị tới đây chính là khách, xin tùy ý, ta không có dặn dò gì nữa.”
“Xin theo ý trang chủ.” Nhạc Trì vẫn giữ lễ phép.
Cung Hách Liên rời khỏi, Nhạc Trì buồn bực ngồi xuống, còn phải đối mặt với sự tức giận của sư muội, hắn lúc này còn trêu ai ghẹo ai!
Buổi trưa vừa qua, kiệu hỉ rước dâu đã đến trước cửa sơn trang, tiếng chiêng tiếng trống điếc tai vang khắp Ất Lan thành.
Cung Hách Liên vận hỉ phục đỏ thẫm đứng trước cửa, hạ kiệu, bà mối liền dẫn đầu vén kiệu, một đôi tay trắng nõn thon dàu, áo cưới lụa vàng óng ánh hương đao lạnh thêu hình phượng hoàng dang cánh muốn bay, bước chân nàng nhẹ nhàng, dưới sự chỉ dẫn của bà mối, dừng trước kiệu, tô điểm hoàn toàn bằng mũ phượng châu ngọc, một tấm khăn tân nương đỏ thẫm đội đầu che khuất dung nhan dưới mũ phượng, màu đỏ lưu truyền uy phong khẽ hạ xuống lại càng dập dờn.
Cung Hách Liên mặt không cảm giác đi tới trước mặt nàng, quá đỏ chói mắt, hắn vẫn không thể giấu được sự chán ghét người trước mắt như cũ, nhưng hắn không phải loại người tùy hứng làm xằng.
Hắn đưa tay ra, từ tay bà mối đón lấy nương tử.
Dáng vẻ vui mừng bị khăn đỏ che khuất tầm mắt, Tần Sương Ngọc không nhìn thấy người trước mắt, nàng nắm chặt đôi tay kia, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp bỗng nhiên cảm thấy thật an lòng.
Nàng hiểu Cung Hách Liên.
Từ lần đầu tiên thấy hắn, nàng biết người này không hiểu tình yêu, ngươi cho hắn nhiều tình yêu hơn nữa hắn cũng không thể hiểu, cho nên nàng chọn lợi ích.
Lúc Cung Hách Liên đồng ý, nàng biết mình đã đánh cược đúng, nàng lấy Tuyệt Tiên các làm của hồi môn, mọi người đều nói không đáng, nhưng nàng vẫn cứ thế không chùn bước.
Hắn yêu ai không quan trọng, quan trọng chính là người cuối cùng ở bên cạnh hắn là ai.
Nàng đã từng một mực nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, nàng cúi đầu nhìn mặt đất, theo bước chân người kia, lòng chợt hâm mộ, có lẽ mình cũng không thể thắng được.
Giờ đây khi hai người đan tay lại với nhau, một người trong lòng tràn đầy chán ghét, người kia trong lòng tràn đầy bất an, một chút cũng không thể nói là hạnh phúc.
Đại sảnh Lãm Khâu sơn trang, ngồi ngay ngắn ở cao đường là thúc phụ của Cung Hách Liên cũng là đệ đệ của Cung Thành Nhạc, hai bên đại sảnh là những người đứng đầu các đại môn phái trong giang hồ, còn những người khác ở chếch phía trong.
Sau khi kết thúc nghi thức của hôn lễ, tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Nhạc sơn phái cử Nhạc Trì đại diện, tuy hắn còn nhỏ tuổi, nhưng mấy năm qua trên giang hồ có ảnh hưởng cực lớn.
Thiếu Lâm do Không Hóa phương trượng dẫn đầu, dáng vẻ ông tiên phong đạo cốt, người khoác áo cà sa vàng tía.
Chưởng môn Thanh Sơn thành Luyện Thú Tưởng cũng đích thân đến.
Thiếu Lâm trên giang hồ có ảnh hưởng lớn nhất, môn phái lâu đời, mãi mãi lưu trường, mọi người trong võ lâm đều hết sức dành sự tôn trọng, lần này Không Hóa phương trượng đích thân tới càng khiến hôn lễ này tăng thêm vinh dự không gì bằng.
Hôn lễ Lãm Khâu sơn trang lần này, giang hồ náo động thấy rõ, mà đối tượng kết duyên lần này lại là với người trên giang hồ cũng có sức ảnh hưởng lớn không kém Tuyệt Tiên các, hai người kết hợp, chắc chắn đã đoán trước được thế cục giang hồ một năm sau.
Cung Hách Liên gương mặt góc cạnh để lộ khí chất lạnh lùng, mày đậm càng tôn lên mấy phần cương quyết, vóc người của hắn có vẻ hơi yếu, nhưng cũng sẽ không để cho người khác cảm thấy gầy gò.
Hỉ bào đỏ thẫm chính là đồ của đệ nhất kinh thành Tú Y phường làm, vải lót trên người hắn gợi nên một loại cảm giác hài hòa không thể nói.
Hắn và tân nương cùng một bộ đồ đỏ thẫm chậm rãi đi vào đại sảnh, đồ cưới hoa lệ không che giấu được vẻ xinh đẹp tuyệt trần, trên đầu khăn voan đỏ, hình dáng dưới mũ phượng châu ngọc như ẩn như hiện.
Họ đứng chung một chỗ tựa một bức họa hoàn mỹ nhất, nam tuấn nữ mỹ, điều tiếc nuối duy nhất có lẽ chính là mặt của Cung Hách Liên vẫn cứng rắn như vậy, hắn mím chặt môi không lộ ra nụ cười châm biếm.
Cung Hách Liên lạnh lùng như băng, việc này giang hồ mọi người sớm đã biết, hôm nay bất quá cảm khái vài câu cũng không cho là đúng.
Lụa đỏ thẫm trở thành khăn đỏ được dắt, hai người cùng nhau đối mặt với thiên địa, người chủ trì hô to.
“Nhất bái thiên địa!”
Hai người hơi khom người, hành lễ.
“Nhị bái cao đường!”
Cung Hách Liên bình thường không trao đổi gì nhiều với thúc phụ, nhìn ông nở nụ cười từ ái, rốt cuộc cũng khom người, hướng ông hành lễ.
“Phu thê giao bái!”
Tần Sương Ngọc cúi đầu, nhìn thấy giày ống của Cung Hách Liên ngay trước mặt mình, cuối cùng cúi đầu một cái, sau này nàng sẽ là nương tử của người này, nàng sẽ trở thành người của hắn.
Cung Hách Liên nhìn nàng, hắn hơi cau mày, hắn chỉ nghĩ đến một chuyện, người này để mình và Tô Thất Thất chia ly một lần nữa, nàng ta thậm chí đã hại chết Tô Thất Thất, hắn chỉ cần nghĩ đến đây thì đã vô cùng chán ghét việc này.
Hắn đột nhiên cảm giác như vậy không hề ổn thỏa, dù Tuyệt Tiên các là lễ vật làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Thật lâu sau hắn vẫn không có động tác gì, cứ đứng cứng ngắc tại chỗ như vậy.
“Phu thê giao bái!” Người chủ trì không ngừng nháy mắt với Cung Hách Liên, bất đắc dĩ lại hô to một tiếng nữa.
Khách khứa cả sảnh đường xôn xao nhìn, Tần Sương Ngọc cũng ý thức được, nàng kéo kéo khăn đỏ, trong lòng thấp thỏm bất an, nếu lúc này Cung Hách Liên đổi ý, nàng còn mặt mũi nào nữa.
Hắn sẽ không làm ra chuyện quá đáng thế này, cuộc hôn lễ náo động giang hồ, Cung Hách Liên sẽ không thể tự hủy đi danh dự như vậy.
Hắn cười lạnh một chút, cuối cùng quyết định hoàn thành nghi lễ cuối cùng này.
Nhưng ngay khi hắn định khom người, một tiếng ồn ào vang dội lên, cắt đứt động tác của hắn.
“Mau! Ngăn hắn ta lại!”
“To gan! Ngươi biết đây là ở đâu không!”
“Các ngươi mau! Bao vây trước phòng khách, tuyệt đối không để hắn ta vào!”
“…”
“…”
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, bọn họ đồng loạt đứng dậy, còn chưa kịp xông ra nhìn.
Kết quả, một vật khổng lồ ném thẳng vào đại sảnh, đây là một cỗ quan tài, quan tài thượng hạng làm bằng gỗ lim, sang trọng hoa lệ mà xa xỉ, tốc độ của quan tài đi quá nhanh, mọi người theo bản năng tránh né.
Sau quan tài, một nam nhân bạch y đang dùng lực đẩy nó, thấy quan tài liền lập tức trực tiếp ném trong dáng vẻ vui mừng bước vào trong đại sảnh.
Đây chắc chắn là một trận náo nhiệt, mà mọi người khi thấy người chủ mưu sau cái quan tài kia mới thật sự cảm thấy tức giận, Nguyễn Lương Ngọc, trước đây không lâu bị chính phái bao vây diệt trừ, Vô Hoa cung chủ thập nhị cung, vậy mà lần nữa xuất hiện ở đây.
Cung Hách Liên cũng không lui về phía sau, hắn tiến lên mấy bước, lấy hai tay ngăn chặn tốc độ của quan tài, quan tài gỗ lim thượng hạng chắn ngang hai người, lực song phương tương đương, quan tài không xê dịch một bước.
“Nguyễn Lương Ngọc! Ngươi đến tìm chết sao!” Hắn cơ hồ tức giận tột cùng.
Nam nhân bạch y không có chút giận nào, da thịt hắn trắng nõn như ngọc, sợi tóc màu mực rũ xuống cho người ta có cảm giác kinh diễm, môi khẽ nhếch lên lại cho người ta cảm giác như thật như ảo.
“Cung trang chủ, hôm nay là hôn lễ ngươi, Nguyễn mỗ đương nhiên đến tặng quà, tại sao lại nói đi tìm cái chết chứ.” Hắn ung dung mở miệng, làm như quan tài là đại lễ gì đó.
Nghe vậy mọi người tại đây đều ngẩn ra, người này mặt quả thực quá dày.
Giống như đi giết người mà lại tố cáo người ta không ngoan ngoãn để ngươi giết, quả thực quá ghê tởm.
Dứt lời, Nguyễn Lương Ngọc liền lui về sau, bàn tay quấn lụa trắng như đã bị thương, nhưng dù cho vậy thì vẫn là bóng người phong nhã tài hoa tuyệt thế làm ai cũng thán phục.
Không phải lần đầu tiên nhìn thấy người này, như yêu như tiên, càng khó tưởng tượng rằng người như vậy lại là nhân vật đứng đầu ma giáo.
Cung Hách Liên thấy vậy cũng lập tức lùi về sau, quan tài vừa dày vừa nặng rơi thẳng xuống mặt đất, phát ra tiếng ầm vang.
Lãm Khâu sơn trang trạng trí rực rỡ tưng nừng, các nơi trong đại sảnh đều treo lụa đỏ hệt ngọn lửa bùng cháy, trên cao đường, chữ hỉ hai bên phiêu dật tiêu sái, lại còn có cặp câu đối:
Vạn tái lương duyên thử nhật thành
Bách niên giai ngẫu kim triêu hợp
Mà hôm nay, bây giờ quan tài trước mặt, rốt cuộc buồn cười đến mức nào, cuộc náo kịch này làm mọi người nhất thời tái mặt, còn Cung Hách Liên tức giận trợn mắt nhìn Nguyễn Lương Ngọc, ngón tay nắm chặt một chỗ, khớp xương phát ra tiếng răng rắc.
Tần Sương Ngọc đã vén khăn đỏ đội đầu tân nương ra, sắc mặt mù mờ nhìn Nguyễn Lương Ngọc.
Nguyễn Lương Ngọc là người khởi xướng không có chút gì khẩn trương, hắn nhàn nhã tựa vào quan tài, như cười như không nhìn Cung Hách Liên.
“Cung trang chủ không mở đại lễ ta tặng nhìn một chút sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...