"Không phải ngươi đi chung với tên ôn thần kia sao?" Quân Tiên Nhi đột nhiên sinh cảnh giác.
Vân Phượng Kiều rũ mắt không nói lời nào, dường như hết sức lúng túng.
Bên cạnh, Thủy Linh Nhi biết nàng, không khỏi nhỏ giọng giới thiệu với Quân Tiên Nhi: "Nàng là tiểu thư Vân gia, nhưng bởi vì… Cái kia, cũng rất đáng thương. Muội không thấy vừa rồi thái độ của Úy gia Nhị tiểu thư đối với nàng sao? Ài, vừa thấy đã biết nàng ấy bị bỏ lại. Tiên Nhi, không bằng chúng ta mang theo nàng ấy đi, xem như làm chuyện tốt."
Vân Phượng Kiều giật mình, vội vàng nâng mắt, cảm kích nhìn Thủy Linh Nhi.
"Cám ơn Thủy đại tiểu thư."
Thủy Linh Nhi bĩu môi: "Vẫn nên cám ơn Tiên Nhi muội muội đấy."
"Vâng, đều cám ơn hai vị." Vân Phượng Kiều kích động nói.
Quân Tiên Nhi nhàn nhạt liếc nàng một cái, đối với Vân Phượng Kiều, nàng bày tỏ vô cảm, chỉ là, thuận tay tạo một nhân tình mà thôi.
"Được rồi, vậy ngươi theo chúng ta thôi."
"Vâng" Vân Phượng Kiều thuận theo đi theo phía sau hai người.
Yến hội được bố trí tại Ngự hoa biên, đều có cung nhân dẫn các nàng đi.
Dọc theo đường đi, ánh mắt Vân Phượng Kiều không dám liếc loạn, sợ mất lễ nghi, khiến người khác chê cười.
Nhưng Quân Tiên Nhi thì hoàn toàn khác, vào Hoàng cung cũng tùy ý giống như hậu hoa viên nhà mình, điều này cũng hoàn toàn chịu ân huệ của Quân gia Đại tiểu thư Quân Thi Âm.
Làm sủng phi của Hoàng đế, ở trong cung Quân Thi Âm được đãi ngộ còn cao hơn Hoàng hậu, cho nên muội muội của mình ra vào cung cũng giống như ra vào vườn rau nhỏ, không ai dám ngăn cản cũng sẽ không ai ngăn cản.
Ngay cả Hoàng thượng thấy nàng cũng sẽ thường thường mời nàng, muốn nàng bồi Hoàng phi băng sơn mỹ nhân của mình nhiều hơn.
Đến Ngự hoa viên, nơi này đã sớm ngồi đầy người, nhưng bởi vì thân phận của Quân Tiên Nhi, vị trí của nàng cũng được sắp xếp đặc biệt.
Chắc là Hoàng hậu nương nương muốn lấy lòng Quý phi nương nương, cho nên cố ý sắp xếp chỗ ngồi của Quân Tiên Nhi cách mình rất gần.
Thủy Linh Nhi và Vân Phượng Kiều đi theo đều hưởng lây.
Nhất là Vân Phượng Kiều, đợi đến khi nhìn đến vị trí đám người Úy Tuệ, trên mặt khó nén đắc ý, xem ra hôm nay nàng vì họa mà được phúc.
Bị đám người Úy Tuệ bỏ rơi, lại được ngồi chung một chỗ với Quân Tiên Nhi, còn có thể đến gần Hoàng hậu nương nương, không thể nghi ngờ thân phận của nàng không chỉ cao thêm một cấp bậc.
Vả lại, gần quan được ban lộc, nếu có thể lọt vào mắt Hoàng hậu nương nương, tương lai tiền đồ không có giới hạn đấy.
Nghĩ tới, Vân Phượng Kiều lâng lâng, cảm giác mình sắp thăng thiên rồi.
Xuống vị trí phía dưới, Úy Tuệ vốn không chú ý tới nàng ta.
Vừa ngồi xuống, nàng đã bát quái muốn từ trong miệng Úy Như Tuyết moi ra chút gì, dù sao, tất cả mọi người trong Úy phủ đều biết, sáng sớm Thái tử điện hạ đã phái xe tới đón nàng vào cung, đây có biết bao nhiêu thể diện nha?
Nhưng nửa đường nàng lại xuất hiện, hiển nhiên là không ngồi trong xe người ta, không tiếp nhận tình cảm của người ta rồi.
Như vậy cả buổi nàng đã đi chỗ nào vậy?
Nàng thật sự rất tò mò.
Nhưng cô nương Úy Như Tuyết này không phụ xưng hô sát thủ lãnh tình, tâm lạnh ý lạnh mà miệng càng lạnh hơn, câu nói đầu tiên đã đá nàng lên tận trời.
"Muội tò mò vì sao ta không ngồi xe Thái tử hay là ghen tị ta xuất hiện chung với Úy Vân Kiệt?"
Quả nhiên, Úy Tuệ trực tiếp trúng chiêu: "Người nào ghen? Sao ta có thể ăn dấm chua của hắn chứ? Đúng rồi, sao tỷ có thể xuất hiện chung với hắn vậy?"
Nàng cũng rất tò mò cái này, không thể ngờ được Úy Như Tuyết lại có thể xuất hiện cùng lúc với Úy Vân Kiệt.
"A, ghen à?" Úy Như Tuyết hỏi ngược lại.
Bên cạnh, Lục Vô Song và Lâm Y Y nghe được, trong mắt tràn đầy mới lạ.
"Ăn dấm chua của ai? Tuệ muội muội sao? Chẳng lẽ không phải Thái tử?"
Hai người lẫn lộn, quan hệ này càng thêm rối loạn.
Úy Tuệ chỉ đành phải giải thích với hai nàng: "Không có người nào ăn dấm chua của người nào cả."
"Không đúng, vừa rồi ta mới nghe được." Lục Vô Song lập tức phản bác, sau đó để sát vào lỗ tai Úy Tuệ: "Tuệ muội muội, không phải muội thích Thái tử sao? Chẳng lẽ lại ăn dấm chua của Thái tử hả?"
"Không có." Úy Tuệ rất nghiêm túc nói.
Hai người Lục Vô Song và Lâm Y Y đều tỏ ra hoài nghi, thật không có nói sao, tại sao vừa thấy Úy Như Tuyết, nha đầu này lại dây dưa không để yên, thế nào cũng phải hỏi chuyện xảy ra giữa nàng và Thái tử chứ?
Nếu không thích thì để ý như thế làm gì?
Hai nàng quen thuộc nàng nhiều năm, còn không rõ chút tâm tư đó của nàng sao?
Nhưng nhìn Úy Tuệ có chút tức giận, hai người ăn ý lắc đầu: "Ừ, không có."
Úy Tuệ kêu rên, nhìn ánh mắt của hai nàng rõ ràng không tin, xem nàng như là hài tử mà dụ dỗ vậy.
Đối với việc tạo thành hiểu lầm như vậy, Úy Như Tuyết tỏ vẻ vô cùng vô tội, từ đầu đến cuối không nói thêm một chữ, chỉ nghiêm túc ăn trái cây.
Khiến cho người khác cảm thấy nàng tới đây cũng chỉ vì dùng cơm thôi.
Ôi thật bình tĩnh mà!
Úy Tuệ cũng cầm một chùm nho, không coi ai ra gì mà ăn.
Nhưng mới ăn hai trái, đột nhiên cái ót bị đánh một cái, nàng vừa mới quay đầu nhìn, cái ót lại bị đánh một cái nữa, cúi đầu nhìn lại thì thấy trên đất rơi xuống hai vỏ chuối.
"Ai làm đấy? Thiếu đạo đức như vậy?" Thế nhưng dùng vỏ chuối chọi nàng?
"A, Công chúa, vỏ chuối đập trúng người rồi." Cách đó không xa, một tiểu nha hoàn cười khanh khách, vẻ mặt chẳng những không có áy náy, ngược lại còn là vui sướng khi người gặp họa.
Tiểu Công chúa được mấy cung nữ vây quanh, tối đa cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngọt ngào, vẻ mặt vẫn còn nét trẻ con.
Nhưng giữa trán, ý vị điêu ngoa ngang ngược quá dày đặc.
Nàng ta nghe nha hoàn nói như thế, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, ánh mắt không tốt nhìn về phía Úy Tuệ.
"Kẻ nào? Bản Công chúa muốn chọi chim trên trời, ai bảo nàng ở chỗ này chứ? Làm hại con chim của bản Công chúa bay mất, các ngươi ai đền hả?"
Vừa nói xong, nàng thong thả đi tới bên cạnh Úy Tuệ.
"Này, ngươi dọa con chim của bản Công chúa bay mất, biết tội chưa?"
"Con chim? Của ngươi?" Đầu óc không quá linh hoạt của Úy Tuệ nhanh chóng xẹt qua một hình ảnh không quá bình thường, thiếu nhi không nên xem, tầm mắt cũng theo khuôn mặt tiểu Công chúa này chậm rãi dời xuống chỗ bụng dưới của nàng ta.
"Tiểu muội muội, lời không thể nói lung tung, loại chim nhỏ này, không phải ai cũng đều có nha." (Ôi, chết cười mất, sợ đầu óc của chị này quá.)
Lục Vô Song và Lâm Y Y nghe nàng nói có chút hồ đồ.
"Khụ…" Úy Như Tuyết ngồi bên cạnh, một múi quýt kẹt trong cổ họng, lần đầu tiên lại nhếch nhác ho đến mấy lần trước mặt người khác như vậy.
Mà tiểu Công chúa lại tức giận chỉ vào Úy Tuệ: "Bản công chúa nói ngươi hù dọa thì chính là ngươi hù dọa, nếu ngươi không đền một con giống như đúc, bản Công chúa sẽ cho ngươi đẹp mắt."
Sặc, Úy Tuệ bị bộ dáng tức giận của nàng làm cho vui vẻ, không khỏi đứng lên lý luận với nàng ta.
"Cô nương, a, không, Công chúa, thật sao?"
"Đây là Thất công chúa của Đại Hạ quốc được Hoàng thượng sủng ái nhất -- Trường Nhạc Công chúa." Có cung nữ kiêu ngạo giới thiệu.
Công chúa, không phải là nữ nhi của Hoàng đế sao? Ngay cả con trai Hoàng đế nàng còn không sợ, sao có thể sợ khuê nữ của hắn chứ?
Huống chi, còn không phải là Công chúa của Đại Chu bọn họ.
Một Công chúa ngoại quốc lại chạy tới chỗ của bọn họ giương oai, hắc, cô nương này đủ dũng mãnh.
Chỉ là, có dũng mãnh đi nữa cũng phải phân rõ phải trái đúng không?
"Tiểu Thất công chúa." Rõ ràng bằng tuổi nhau vậy mà muốn giả bộ, Úy Tuệ cố ý thêm hai chữ tiểu Thất phía trước danh hiệu Công chúa của nàng, để cho uy nghiêm của nàng chớp mắt thành con số không.
"Vỏ chuối trên đất là do ngươi ném?"
Đế Trường Nhạc nhìn vỏ chuối trên đất, hừ lạnh: "Bản công chúa muốn ném con chim trên trời."
"Thật đúng là kém cỏi." Úy Tuệ lắc đầu, mặt khinh bỉ.
Vốn Đế Trường Nhạc cố ý lấy vỏ chuối ném nàng, muốn khiêu khích nàng, nghe nàng nói thế thì lông mày dựng thẳng: "Ngươi dám nói bản Công chúa kém cỏi."
Úy Tuệ nhướng mi: "Chẳng những kém cỏi, tính tình xấu, nói dối thì càng tệ."
Dùng vỏ chuối ném chim? Hừ.
Nàng khom lưng nhặt vỏ chuối trên đất lên: "Đến đến đến, Tiểu Thất công chúa điện hạ, không cần ném chim bay trên trời, ngay cả con chim trong lồng không bay được kia, ngươi ném một cái thử xem. Nếu ngươi có thể ném trúng lồng chim, hôm nay bản tiểu thư sẽ không so đo với ngươi nữa."
"Cái gì?" Đế Trường Nhạc khó có thể tin trừng to mắt, chợt, khóe miệng nhếch lên, khinh miệt hừ một tiếng: "Ngươi tính toán gì vậy? Cũng xứng sai bảo bản Công chúa?"
Hừ, đột nhiên trong lòng Úy Tuệ nén giận, vung vỏ chuối trong tay, chuẩn xác ném trúng lồng chim hơn mười thước.
"Hay." Lục Vô Song không khỏi vỗ tay khen hay.
Úy Như Tuyết nheo mắt, mỉm cười nhìn nàng chằm chằm, nha đầu này chuẩn bị không tệ.
Có người trầm trồ khen ngợi, trong lòng Úy Tuệ có chút lên mặt, sau đó giơ lên một vỏ chuối khác, nhướng mày khiêu khích Đế Trường Nhạc.
"Thấy không? Tiểu Thất công chúa, đây mới là ném chim . Ngươi đó, hôm nay gặp ta, lòng dạ bản tiểu thư rộng rãi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, bình dị gần gũi, lấy đức báo oán, không so đo với ngươi. Nếu không, vỏ chuối này sẽ ném vào trên mặt ngươi đấy."
Lời của nàng cực kỳ uyển chuyển nói Đế Trường Nhạc không đúng.
Khuôn mặt Đế Trường Nhạc trầm xuống: "Ngươi dám ném một cái thử xem, bản Công chúa…"
Bốp, còn chưa dứt lời, trán của nàng đã trúng một cái vỏ chuối.
"Ai ôi, thật xin lỗi, lỡ tay…" Úy Tuệ nói xin lỗi. (Lỡ tay thật hay *vỗ tay*)
Gương mặt Đế Trường Nhạc đỏ lên, quát người hầu bên cạnh: "Các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? Bắt ả xú nương (đàn bàn thúi) này lại cho bản Công chúa."
"Vâng" Bốn cung nữ mang vẻ mặt sát khí đánh tới Úy Tuệ.
Thân thể Úy Tuệ chợt lóe, cầm khay đựng thức ăn trên bàn ném tới các nàng.
"Tuệ muội muội, ta tới giúp muội." Lâm Y Y vội vàng đứng lên, muốn bảo vệ Úy Tuệ ở phía sau.
Không ngờ lúc này bốn cung nữ giống như trúng tà, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt khổ sở kêu thảm.
"Ơ?" Lục Vô Song tò mò chỉ vào các nàng: "Sao lại quỳ xuống rồi hả?"
Úy Tuệ cũng tò mò: "Không phải đánh nhau sao? Hiện tại quỳ xuống là đạo lý gì?"
Chỉ là, lần này, đầu óc của nàng nhanh chóng xoay chuyển, nhìn trộm Úy Như Tuyết bình tĩnh như nước, cười hắc hắc, hạ thấp thân thể cười hỏi.
"Tỷ, tỷ làm gì bọn họ vậy? Cũng không thấy tỷ ra tay."
Úy Như Tuyết nhún vai: "Tỷ vốn không có ra tay."
"Cắt." Làm chuyện tốt còn không thừa nhận, Úy Tuệ mới không tin đâu: "Về sau dạy ta một chút, ta muốn học chiêu này."
Vừa xuất chiêu đã có thể khiến người khác quỳ xuống, thật lợi hại mà.
Đế Trường Nhạc sợ ngây người, chỉ cho rằng người của mình vô dụng, tức giận tiến lên đá đá người này, vỗ vỗ người kia: "Các ngươi đều là đồ vô dụng, đứng lên cho bản Công chúa."
"Công chúa." Một tên cung nữ khác tiến lên kiểm tra, hoảng sợ nói: "Công chúa, họ bị điểm huyệt."
Hơn nữa còn là huyệt ngứa toàn thân.
Không cần phải nói, bốn cung nữ bị điểm huyệt ngứa này bị nhiều đau khổ rồi.
Toàn thân ngứa ngáy khó nhịn, lại không thể gãi không thể cào, chỉ có thể nén khổ.
Nhưng, ai làm?
Mấy vị cô nương giữa sân, nàng đều nhìn nhưng không thấy ai ra tay..
Chẳng lẽ, chỗ tối… (Còn ai vào đây ngoài Kiệt ca iu vấu của ta chứ)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...