"Dù sao cũng phải có thú vui, còn có đòi lại chút công bằng cho muội."
Mặc kệ Úy Như Tuyết muốn làm chuyện gì, chỉ cần có những lời này thôi cũng đủ làm ấm lòng người rồi.
Nhất là sau khi trải qua chuyện Nhạc Nhi mất tích cùng với đêm qua hoảng sợ, Úy Tuệ lại nghe những lời này, chỉ cảm thấy mũi đau xót, đôi mắt nóng hổi, đột nhiên đưa tay ôm chặt nàng.
"Tỷ, muốn làm cái gì? Ta và tỷ cùng làm."
"Muội biết đánh nhau?" Úy Như Tuyết cười.
Úy Tuệ cứng lại, u oán nhìn nàng chằm chằm: "Không được vạch trần điểm yếu của người khác, ta ủng hộ tinh thần không được sao?"
"Vậy thì chờ ở nhà." Úy Như Tuyết kéo nàng ra.
Úy Tuệ mở to đôi mắt: "Thật sự đi đánh nhau? Tìm Úy lão bà sao? Tỷ cứ tùy tiện đến đó như vậy à?"
"Chỉ có muội mới vậy thôi." Úy Như Tuyết không chút nể nang liếc nhìn nàng.
Úy Tuệ có chút khó hiểu.
Úy Như Tuyết lại giương môi cười: "Khắp kinh thành đều biết trận đánh nhau ầm ĩ của muội và Quân gia tiểu thư rồi."
"..." Úy Tuệ xấu hổ cười khan: "Không phải ngày đó tại ta uống say sao?"
Úy Như Tuyết ngăn cánh tay lại quấn lên của nàng, nghiêm túc nói: "Có phần tâm ý này của muội đã đủ rồi, ngày nào đó thật sự cần muội, tỷ tự nhiên sẽ không nương tay."
Vừa nghe sẽ không nương tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Tuệ đen đi: "Sẽ không phải giống như lần trước ném ta ra ngoài chứ?"
"Điều đó không có khả năng." Úy Như Tuyết nói.
Úy Tuệ cười ha ha, khẽ thở ra, nhưng không ngờ nàng lập tức bồi thêm một câu: "Trừ phi muội gầy một chút."
"Có ý gì?" Tròng mắt Úy Tuệ hơi híp, lộ ra sự đe dọa.
Úy Như Tuyết nhíu mày, đánh giá cơ thể nàng, nói ra sự thật: "So sánh với lần trước, dường như vóc người của muội nở nang không ít."
Nói xong, không đợi Úy Tuệ oa oa kêu to, nàng giống như một trận gió rời đi, chỉ chừa một mình Úy Tuệ ngổn ngang trong gió .
Chỉ là, nở nang không ít? Đối với người luôn thích đẹp như Úy Tuệ mà nói, thật sự là một sự đả kích thật thật to, đôi tay đo vài vòng trên eo, nàng dám khẳng định, vòng eo tuyệt đối không vượt quá một thước chín (1 thước = 33cm), ni mã, như vậy mà cũng coi là nở nang? Ở hiện đại, vòng eo của nàng hai thước (66cm), còn tự xưng là eo thon nhỏ đấy.
Nhất định là Úy Như Tuyết gầy nhom nên không ăn được nho thì nói nho xanh.
Hiện tại nàng cảm thấy tỷ lệ dáng người của mình siêu hoàn mỹ có được không? Hơn nữa, nàng còn là thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi đang trong giai đoạn trưởng thành, trên người có thịt mới có vẻ đáng yêu nha.
Rối rắm khoảng một lúc lâu, rốt cuộc từ trong gương Úy Tuệ tìm lại được sự tự tin trên khuôn mặt xinh xắn tinh sảo của mình.
Hắc, gương mặt này thật là đẹp, trang điểm đậm nhạt đều thích hợp mà.
Khuôn mặt mộc thanh lệ như hoa sen mới nở, trang điểm thì quyến rũ, hoặc mê người, hoặc xinh đẹp…
Lần đầu tiên chưng diện tỉ mỉ, Úy Tuệ đứng dậy đi đến chỗ Tiêu Minh Ca.
Hôm qua Nhạc Nhi mất tích, Tiêu Minh Ca căng thẳng khổ sở, tiều tụy không ít, còn nữa, hôm qua nàng đáp ứng làm bữa ngon cho nàng và Nhạc Nhi, còn chưa thực hiện được.
Chỉ là, hiện tại nàng không dám đến chỗ của Thượng Quan Tễ Nguyệt, ai.
Vừa nghĩ tới ánh mắt của hắn ngày hôm qua khi biết Nhạc Nhi mất tích, giống như muốn ăn mình vậy, trong lòng nàng cảm thấy hết sức khổ sở.
Thôi, cùng lắm thì làm xong rồi sai người đưa qua.
Mang theo Đào Nhi đi thẳng một đường đến chỗ Tiêu Minh Ca, còn chưa vào nhà đã nghe từ bên trong truyền đến tiếng cười của Tiêu Minh Ca.
Tiêu Minh Ca lại có tiếng cười sung sướng tinh khiết như vậy? Ngoài cửa Úy Tuệ ngạc nhiên không thôi.
Vừa lúc Trương ma ma vén rèm ra ngoài, nhìn thấy Úy Tuệ, ý cười trên mặt càng lớn hơn.
"Ai ôi, Nhị tiểu thư tới vừa khéo, Đại thiếu gia Tiểu thiếu gia đang ở trong phòng bồi phu nhân nói chuyện đấy."
Mười mấy năm qua, lần đầu tiên đầy đủ như vậy, hốc mắt của Trương ma ma cũng nóng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Úy Tuệ.
Úy Tuệ cũng không suy nghĩ nhiều, tự mình vén rèm đi vào.
Chỉ nghe giọng nói dịu dàng tinh tế của Tiêu Minh Ca, hình như không nhịn được nở nụ cười sau đó mới từ từ nói: "Đúng vậy, hài tử Tuệ Nhi này từ nhỏ đã không cẩn thận rồi, cũng cực kỳ hấp tấp. Ta nhớ rõ, năm ấy nàng mới năm tuổi, chơi ở chỗ ta, không cẩn thận làm vỡ cái bình hoa ta thích nhất ——"
Nói mình? Đột nhiên Úy Tuệ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng tiểu cô nương ngọt ngào đáng yêu, đập vỡ bình hoa, kỳ thật trong lòng nàng cực kỳ kích động, lại giả bộ thành bộ dạng không hề để ý, cứng rắn cãi lại nói bình hoa đó nhìn chướng mắt, hôm nay bể vừa đúng lúc.
Nhưng lúc đó, khi nàng nhìn thấy ánh mắt thất vọng lẫn trách cứ của mẫu thân mình thì trong lòng nàng rất khổ sở.
Nhưng dường như nàng cố ý không để cho mình để ý đến, thậm chí dùng lời nói của Úy lão phu nhân để tiếp lời, bởi vì tổ mẫu đã từng nói với nàng, mẫu thân không phải nữ nhân tốt, cả ngày lạnh như băng, ngay cả hài tử ruột của mình cũng không quan tâm.
Đúng vậy, mẫu thân không phải người tốt, tự nhiên bình hoa của nàng cũng không phải thứ tốt gì, bể nát cũng là đáng đời.
Vừa nghĩ như thế, lúc đó nữ hài nho nhỏ dường như yên tâm thoải mái rồi.
Úy Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu, nguyên chủ cũng rất đáng thương, còn nhỏ tuổi đã bị người khác dạy dỗ lệch lạc.
Nào ngờ Tiêu Minh Ca nói tiếp khiến nàng kinh hãi.
"Ai, bây giờ nghĩ lại, nha đầu này từ nhỏ đã như vậy, miệng cứng lòng mềm, đừng thấy ngày thường nàng bướng bỉnh ngang ngược, nhưng nương ta đây rất rõ ràng, nàng vẫn luôn là một hài tử lương thiện."
Hình như là Úy Vân Kiệt, nghe đến đây thì nở nụ cười trầm thấp, cũng không biết có ý gì.
Trái lại Úy Tuệ nghe xong không ngừng gật đầu, đúng vậy nha, nàng vốn là người lương thiện mà.
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Tiêu Minh Ca lại vang lên: "Ta còn nhớ, lúc nàng cứng miệng nói bình hoa kia chướng mắt, như là cố ý làm bể. Nhưng về sau không biết tìm ở đâu được một cái bình giống như đúc, len lén đưa đến phòng ta. A, con nhìn xem, nàng nhỏ như vậy mà lại hiểu chuyện nha."
Tặng một cái giống như đúc? Úy Tuệ dùng sức suy nghĩ, trong đầu cũng không có một chút trí nhớ.
"Nhị tiểu thư, sao lại đứng ở đây thế?" Đột nhiên, Trương ma ma bưng ít đồ đến đây, thấy nàng đứng trước cửa phòng, không khỏi tò mò hỏi.
"A." Úy Tuệ lúng túng cười: "Cái này, dây giày của ta bị lỏng, vừa mới ngồi buộc lại."
"Dây giày?" Trương ma ma nghi ngờ nhìn xuống chân nàng.
Úy Tuệ vội vàng cầm khay trái cây trong tay bà: "Ta đưa vào cho."
Lập tức vào trong phòng.
Trong phòng, Tiêu Minh Ca tựa nửa người trên tháp mỹ nhân, hai huynh đệ Úy Vân Kiệt và Úy Vân Nhạc ngồi phía dưới.
Nàng đi vào, ý cười trong đáy mắt của Tiêu Minh Ca càng rõ ràng hơn, vội vàng vỗ vị trí bên cạnh: "Vừa nói về con thì con đã đến rồi, nhanh, đến chỗ nương ngồi này."
Hiện tại Tiêu Minh Ca chỉ cảm thấy Úy Tuệ là một phúc tinh, dường như từ ngày nàng thân cận mình đến giờ, cuộc sống của nàng cũng bắt đầu thay đổi.
Hai hài tử khác của nàng cũng bắt đầu từ từ gần gũi nàng rồi.
Thật tốt, hiện giờ trong căn nhà này có ba hài tử của nàng, đây là hình ảnh mà nàng đã mơ ước từ lâu rồi.
Úy Tuệ để cái khay đến trên bàn nhỏ, cười ngồi vào bên cạnh Tiêu Minh Ca: "Nương, mọi người đang nói gì con đấy?"
"Nói con càng ngày càng hiểu chuyện rồi." Tiêu Minh Ca vui vẻ nói xong, vừa lấy điểm tâm đưa cho hai huynh đệ Úy Vân Kiệt.
Úy Vân Kiệt nhận nhưng không ăn, mà đút cho đệ đệ Úy Vân Nhạc.
Úy Tuệ kinh ngạc, nếu nói Thượng Quan Tễ Nguyệt đút Nhạc Nhi ăn cơm là một hình ảnh ấp áp, thì Úy Vân Kiệt đút Nhạc Nhi ăn điểm tâm lại khiến cho cảnh đẹp ý vui, hai ngón tay thon dài cầm cái bánh quy xốp, tao nhã săn sóc đưa đến bên môi Úy Vân Nhạc, đợi hắn cắn một cái, tay kia khẽ lui về sau, mà tay còn lại để phía dưới cách cằm hắn hai tấc, như vậy có thể đón được vụn bánh hắn ăn rơi xuống.
Đột nhiên, Úy Vân Kiệt quay đầu, ánh mắt chạm đến ánh mắt sững sờ của Úy Tuệ, không khỏi khóe miệng khẽ nâng, đưa cái bánh còn dư lại trong tay đến bên miệng nàng.
"Muốn ăn?"
"Hả?" Úy Tuệ ngửa đầu ra sau theo bản năng, nhìn điểm tâm bên miệng, hơi xấu hổ, xua tay: "Không cần, tự ta ăn, huynh đút Nhạc Nhi đi."
"Ha." Úy Vân Kiệt cười trầm thấp, trong đôi mắt đen tràn đầy ánh sáng rực rỡ, khiến người nhìn thấy trái tim không khỏi căng thẳng .
Úy Tuệ vội mở to mắt, tự mình cầm hai miếng bánh ngọt, đưa một miếng cho Tiêu Minh Ca.
Bình thường Tiêu Minh Ca không thích ăn những thứ này, nhưng hôm nay là nữ nhi cho, nàng sung sướng nhận, nhất là nhìn thấy ba huynh muội hòa thuận, tâm tình càng tốt, ăn vài miếng bánh ngọt ngấy mà lại không biết ngán.
"Mẫu thân, ta còn có chuyện, đi trước đây." Đợi Nhạc Nhi ăn không sai biệt lắm, đột nhiên Úy Vân Kiệt muốn đi.
Tiêu Minh Ca không khỏi có chút thất vọng, nhìn hắn: "Trời cũng sắp tối, không bằng ở lại ăn cơm tối đã?"
Hắn muốn đi, nhất định sẽ mang Nhạc Nhi đi cùng.
Nàng biết, nam nhân trong viện kia nhất định lo lắng một mình Nhạc Nhi ở đây.
Hơn nữa, không dễ dàng gì huynh muội ba người mới tập hợp ở chỗ này, nếu có thể cùng ăn một bữa cơm, vậy thì càng tốt hơn nữa.
Úy Tuệ nhìn ra tâm tư của Tiêu Minh Ca, trong lòng rất đồng tình với nữ nhân này, mình hoài thai mười tháng, vất vả sinh ra hài tử, mà lại không thể nuôi được một đứa, loại đau xót này sợ là người ngoài không có cách nào hiểu được.
"Ca! " Nàng cực kỳ tự nhiên nói giúp Tiêu Minh Ca: "Ở lại chỗ nương ăn cơm tối đi."
Úy Vân Kiệt cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt hiện ra nụ cười khó hiểu: "Muội giữ ta lại?"
"Ừ." Điều này rất kỳ lạ sao? Nhìn ánh mắt của hắn… Sao lại là lạ?
Úy Tuệ cũng híp mắt nhìn hắn, gật đầu nói: "Hôm qua, ta đồng ý nới nương và Nhạc Nhi, định nấu vài món ăn sở trường. Huynh không muốn nếm thử sao?"
"Món ăn sở trường?" Chỉ bằng nàng? Sao Úy Vân Kiệt có thể tin được chứ?
Vốn Tiêu Minh Ca đã quên chuyện này, nhưng lúc này sau khi nàng nghe nói xong, vội vàng hùa theo: "Đúng vậy, khó có được Tuệ Nhi tự mình xuống bếp, Kiệt Nhi, con cũng ở lại đây đi."
"Chuyện này…" Con ngươi xinh đẹp của Úy Vân Kiệt nhìn chằm chằm Úy Tuệ.
Nhìn cái gì vậy chứ? Úy Tuệ không khỏi buồn bực: "Có muốn ở lại hay không? Ta nói cho huynh biết, qua thôn này sẽ không còn quán trọ (ý chỉ có một lần này sẽ không có cơ hội lần hai), lần sau muốn ăn món ăn ta làm, hừ hừ… Không dễ đâu."
Khi mọi người ở đây cho rằng thằng nhóc Úy Vân Kiệt này cũng sẽ giống lúc trước không quan tâm rời khỏi, thằng nhóc này lại ưu nhã ngồi xuống, khóe môi chứa nụ cười động lòng người: "A, Tiểu Tuệ Nhi nấu cơm, tự nhiên ta muốn nếm thử rồi."
Tiêu Minh Ca mừng rỡ, vội vàng phân phó Trương ma ma đi xuống bếp chuẩn bị.
"Không cần." Úy Tuệ nói: "Nương, con nấu ăn không thích phòng bếp có người giúp đỡ."
"A, vậy con?" Có thể làm được không? Tiêu Minh Ca thật sự lo lắng, khuê nữ của mình thì mình hiểu rõ, ăn thì được chứ để nàng nấu thì… Củi gạo dầu muối tương dấm trà, nàng có thể nhận biết toàn bộ sao?
Khỏi cần nói nàng, ngay cả bản thân Tiêu Minh Ca cũng chưa từng vào phòng bếp nữa là.
Úy Tuệ đứng dậy: "Tự con làm được, Trương ma ma, bà mang ta đến phòng bếp nhìn một chút, ta xem có thể làm được những món gì."
"Đúng, Trương ma ma, bà dẫn Tuệ Nhi xuống nhìn thử xem." Tiêu Minh ca lập tức hùa theo, còn nháy mắt với Trương ma ma, ý tứ cực kỳ rõ ràng là để cho bà âm thầm giúp đỡ Úy Tuệ.
Dù sao, Úy Tuệ có thể nấu cơm hay không cũng không sao cả, chỉ cần bọn nhỏ có thể ở lại là được rồi.
Úy Tuệ đi theo Trương ma ma ra ngoài, lúc này Tiêu Minh Ca mới yên tâm, nhìn Úy Vân Kiệt rồi nhìn Úy Vân Nhạc, trong lòng rất vui vẻ.
"Đúng rồi, Nhạc Nhi thích ăn cái gì? Một lát nương cho người làm."
Tất nhiên Úy Vân Nhạc không trả lời, chỉ là ánh mắt hắn nhìn Tiêu Minh Ca không còn xa lạ như trước nữa, điều này cũng đủ khiến người ta vui vẻ rồi.
"Mẫu thân, đột nhiên con nhớ tới, con còn có một vò rượu ngon lâu năm, không bằng lấy ra, một lát cho mọi người nếm thử."
Có món ăn lại có rượu tất nhiên rất tốt, huống chi, ai mà ngờ được, trước khi Tiêu Minh Ca xuất giá còn là một sâu thích uống rượu đấy.
Chỉ là, hiện giờ lại cho nàng uống rượu, nàng lại do dự.
"Kiệt Nhi, nương…" Vốn định ngăn hắn lại, nhưng sợ phá hủy hứng thú, Tiêu Minh Ca đành phải nhịn, cùng lắm thì một hồi mình không uống là được.
"Con đi đi, đi nhanh về nhanh, nương bồi Nhạc Nhi chơi một lúc."
Úy Vân Kiệt gật đầu: "Được."
Đợi hắn ra ngoài, Tiêu Minh Ca phát hiện Nhạc Nhi vẫn chưa có gì khác thường, không khỏi cong khóe môi, đưa tay cẩn thận vuốt tóc hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp của hắn, trong mắt có sự dịu dàng khó nén.
Lại nói, Úy Tuệ đi theo Trương ma ma vào phòng bếp.
Bởi vì thân thể Tiêu Minh Ca luôn không tốt, nên chỗ của nàng có một phòng bếp riêng biệt, lại có vài đầu bếp phụ trách.
Họ vừa vào trong, chỉ thấy mấy phụ nhân sạch sẽ gọn gàng đang bận rộn.
Trương ma ma bảo các bà ngừng công việc trong tay lại, sau đó giới thiệu Úy Tuệ.
Tới khi nghe Nhị tiểu thư muốn đích thân xuống bếp thì mấy bà vú già đều kinh ngạc không thôi, toàn bộ đều là vẻ mặt cảm thấy nàng đang quấy rối.
"Nhưng bữa tối của phu nhân thì phải làm sao đây?" Một người trong đó có lá gan hơi lớn một chút hỏi Trương ma ma, họ bận rộn nửa buổi chiều, mắt thấy cơm tối sẽ hoàn tất, nhưng Úy Tuệ đi vào bảo đảm chỉ thêm phiền, đến lúc đó làm trễ cơm tối của phu nhân là chuyện nhỏ, các bà chỉ sợ Nhị tiểu thư không cẩn thận làm hỏng phòng bếp của các bà, đến lúc đó tìm ai mà khóc đây?
Úy Tuệ liếc nhìn bà: "Cho mọi người nghỉ nửa ngày đấy, đều trở về nghỉ ngơi đi, bữa tối của phu nhân để ta làm được rồi."
Không để cho họ quản dĩ nhiên là tốt, nhưng giao phòng bếp cho nàng sao có thể khiến người khác yên tâm được chứ?
"Thân thể Nhị tiểu thư nghìn vàng, sao có thể làm việc này, vẫn nên để cho chúng nô tỳ làm đi." Mấy người này vẫn không muốn nhường.
Trương ma ma thấy ánh mắt không kiên nhẫn của Úy Tuệ, vội vàng đuổi mấy người kia: "Nhị tiểu thư cho các ngươi nghỉ ngơi thì trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Có cái gi đáng ngại chứ?"
Thật là, coi như nhị tiểu thư không cẩn thận đốt phòng bếp, phía sau còn có phu nhân làm chỗ dựa, các bà sợ cái gì, cũng không ai tính trên đầu các bà đâu.
"Đi thôi, yên tâm, ta sẽ không làm hư địa bàn của các ngươi." Úy Tuệ buồn cười nhìn mấy người này, ít nhiều gì nàng cũng hiểu được tâm tư của những người này.
Ở hiện đại, cha nàng là cao thủ nấu ăn, hơn nữa đặc biệt thích xuống bếp, vì vậy trong nhà ông luôn là lão Đại của phòng bếp, người khác không thể dễ dàng lộn xộn, ông sẽ nóng nảy.
Nàng vừa nói như vậy, mấy đầu bếp kia không biết nói gì, một đám cởi tạp dề ra, ai đi đường nấy.
Úy Tuệ nhìn khắp nơi, đánh giá dưa và trái cây rau xanh, ngẫm lại, buổi tối mẫu thân, ca ca và đệ đệ, Trương ma ma, còn có sát thủ tỷ tỷ và mình nữa là sáu người, nấu một bàn bảy tám món ăn cũng không sai biệt lắm, lát nữa nấu một nồi cơm to là OK rồi.
Nhưng đợi đến khi nhìn thấy bếp lò cổ xưa, trán Úy Tuệ dựng thẳng ba đường hắc tuyến, nàng quên mất vụ này rồi.
Nơi này không có nhiên liệu, cho nên bất kể là nấu cơm hay xào rau đều phải nhóm lửa.
Vì vậy Úy Tuệ chỉ đành cầu cứu nhìn về phía Trương ma ma.
Trương ma ma lập tức hiểu ý nở nụ cười: "Nhị tiểu thư đừng lo lắng, tất cả đều để lão nô lo là được rồi."
"Vừa rồi ta nên giữ lại một người." Úy Tuệ hơi chán nản, lôi kéo cánh tay Trương ma ma làm nũng nói: "Lần này phải phiền lão nhân người giúp ta nhóm lửa rồi."
"Ha ha." Giọng điệu trẻ con như vậy làm cho trái tim của Trương ma ma nhũn ra, vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, người tìm một chỗ sạch sẽ ngồi trước đi. Một lát nữa lão nô đảm bảo sẽ làm một bàn lớn thức ăn cho người."
"Vậy không được." Úy Tuệ cười nói: "Đã nói ta làm mà. Trương ma ma, bà yên tâm, ta sẽ làm. Bà chỉ cần giúp ta nhóm lửa là được rồi. Như vậy đi, nơi này có hai cái bếp lớn, bà trước giúp ta nấu chút cơm. Để ta xem thử buổi tối nên nấu món gì mới tốt."
Nói xong, nàng đi tới bàn để thức ăn, chọn vài món, lại nhìn bên trong chậu nước, vẫn còn hai con cá mập mạp đang bơi lượn, tức thì hai mắt sáng lên.
Nàng thích ăn cá, sở trường nhất cũng là làm cá.
Bất kể là nấu canh, kho tàu, hấp, chua ngọt, vân vân…, nàng đều biết.
Hơi ngẫm nghĩ, nàng quyết định món ăn tối nay.
Mặn, đầu cá băm tiêu, thịt cá kho tàu, lại chiên thêm cá viên, nhất định Nhạc Nhi thích ăn món này.
Đơn giản mà nói, đậu hũ gia thường, cải bó xôi ngư hương, bí đao xào dầu hào, bông cải cào, thịt kho cà, trứng chim rau hẹ. (Ôi đói!)
Ha ha, đều là mấy món dễ nấu, hơn nữa, có vài món ăn đều đã được mấy đầu bếp rửa sạch để trong mâm rồi.
Như vậy, nàng chỉ việc làm cá thôi.
Thấy một mình nàng đứng đó đánh giá khá lâu, Trương ma ma cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhanh nhẹn vo gạo, sau đó đốt lửa bắt cơm.
Vội vàng làm tốt bên này để tới giúp nàng, nhưng không ngờ Úy Tuệ đã bắt con cá trắm cỏ mập mạp bên trong chậu nước ra, quơ lấy con dao trên tấm thớt gỗ, thu xếp gọn gàng.
Thủ pháp thành thạo khiến Trương ma ma nhìn đến choáng váng: "Nhị tiểu thư, người đây là?"
"A, ta muốn làm đầu cá băm tiêu, sau đó, thân cá thì cắt khúc kho tàu, còn lại thì băm ra làm cá viên chiên cho Nhạc Nhi ăn." Úy Tuệ vừa làm việc vừa trả lời.
Trương ma ma nghe cũng líu lưỡi, vốn bà muốn hỏi Nhị tiểu thư sao có thể làm cá được? Cũng không ngờ nàng nói một mạch khiến bà vô cùng kinh ngạc.
Đầu cá băm tiêu, ức cá kho tàu, còn có cá viên chiên?
"Nhị tiểu thư, sao người biết nhiều như vậy?" Ngay cả bà là lão bộc đã hầu hạ người khác ngay từ nhỏ cũng chỉ biết cá hấp mà thôi.
Úy Tuệ nhướn mi: "Không khó."
Ở hiện đại, cha thích xuống bếp nhất, miệng chỉ tay làm, nàng có ngốc đến mấy cũng phải biết chứ.
Giết cá xong, nàng rửa sạch đầu cá, sau đó cắt cá thành từng khúc.
Thấy con dao kềnh càng trong bàn tay trắng nhỏ của nàng trượt qua trượt lại, Trương ma ma hồi hộp, vừa muốn nói gì, đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng nói của Úy Vân Kiệt.
"Trương ma ma, mẫu thân gọi bà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...