Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Vẻ mặt Diêu Ngữ Dong trắng bệch đờ đẫn, giống như cộc gỗ ngồi tại chỗ, mọi người nói đùa, bất kể là cái gì, cũng đều cảm thấy đó là đang châm chọc đùa cợt nàng. 

Tầm mắt của người khác thỉnh thoảng quét qua nàng, nàng cảm thấy đó là ánh mắt nhục nhã khinh miệt, người khác không nhìn nàng, nàng cảm thấy người nọ nhất định là ở trong lòng khinh bỉ nàng xem thường nàng. 

Nàng cảm thấy muốn điên rồi, bị tiểu ma nữ Úy Tuệ này bức điên. 

Nhưng mà, nàng lại không hề có lực đánh trả, không lẽ đi nói lý lẽ với một bao cỏ ngay cả một chữ cũng không nhận biết? So với đàn gãy tai trâu còn khó hơn, chủ yếu là càng tô càng đen. 

Hôm nay, nàng coi như là gặp hạn. 

Lần đầu tiên, ngã trong tay Úy Như Tuyết, vốn nhìn nàng ta đứng bên cạnh Thái Tử cảm thấy chướng mắt, lúc trên boong thuyền, cố ý đẩy nàng ta xuống nước, không ngờ tự mình cũng rơi xuống nước, nàng ta lại được Thái tử cứu. 

Nhớ tới lúc nàng uống vài hớp nước lạnh, thật khó khắn mới trồi lên mặt nước lại nhìn thấy Úy Như Tuyết tựa vào trong ngực ấm áp của Thái tử, nàng tức muốn bể phổi. 

Lần thứ hai, cố ý hãm hại Úy Tuệ, không ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, trong sạch của mình bị người ta hãm hại ngược lại. 

Càng nghĩ càng hận, trong lòng nguyền rủa tỷ muội Úy gia vì sao không chết. 

Nha hoàn Hạ Hà cũng không dự đoán được sự tình lại xoay chuyển như vậy, Úy Nhị tiểu thư quả thực là cao thủ diễn trò, nhìn ngu ngốc không biết điều, nhưng lại thật sự đùa cợt tiểu thư nhà nàng một phen, thật là đáng ghét. 

Úy nhìn đôi chủ tớ kia, một bộ dáng khóc tang cha mẹ chết, trong lòng cười lạnh, cái này gọi là làm tự mình làm bậy thì không thể sống. 


Chỉ là, không có việc gì rồi, nàng ngồi nhàm chán, quan trọng là, nàng cảm thấy mình không thể hòa hợp với mấy người bên trong thuyền này. 

Nàng trông mong nhìn Tiêu Dục, dùng ánh mắt hỏi, không phải nói tìm ta có việc sao? Chuyện gì thì nói mau, cô nương ta còn vội vàng về nhà đọc sách viết chữ nữa. 

Chắc là ánh mắt của nàng quá mức cố chấp, rốt cuộc Tiêu Dục cũng nâng tầm mắt lên, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía nàng. 

"Nhị tiểu thư có chuyện gì sao?" 

Kể từ hôm từ biệt ở phủ Thái tử, Tiêu Dục tự động đổi xưng hô với Úy Tuệ từ “Tuệ” thành Nhị tiểu thư, ý tứ lạnh nhạt trong đó rất rõ ràng. 

Chỉ là, người ngoài có thể nhận ra, bây giờ Úy Tuệ vốn không quen thuộc mọi chuyện ở thế giới này, cho nên vẫn chưa phát hiện. 

Nghe hắn hỏi, nàng không khỏi ngưng mi, giả bộ hồ đồ cái gì, lừa nàng đi vào, hiện tại hỏi ngược lại nàng? 

Chỉ là, người ta là Thái tử, nàng cũng không thể quá vô lễ, chỉ cười nói, "Thái tử ngài quên, trước khi lên thuyền, ngài nói tìm ta. . . . . ." 

Đột nhiên, một mùi khác thường bay vào xoang mũi Úy Tuệ, nàng nhíu chặt mày theo bản năng. 

Hỏa dược? (Thuốc nổ) 


Từ nhỏ khứu giác của nàng đặc biệt nhạy bén, hơn nữa còn là mùi vị cổ quái, hơi hít vào lại cảm thấy mùi này càng nồng đậm hơn. 

Vì sao trong thuyền hoa lại có mùi của hỏa dược? Đang nghi hoặc, trong lòng nàng giật mình, lời đã nói ra khỏi miệng. 

"Thái tử, trên thuyền này có hỏa dược." 

Không phải nàng quá cảnh giác, mà là ở niên đại này, trên thuyền này toàn là những quý nhân, rất nhiều việc không thể không để tâm. 

Hỏa dược? Mọi người kinh ngạc, có người trong mắt thoáng qua cảnh giác. 

Ánh mắt Thái tử thâm sâu, nháy mắt ra hiệu với Phúc Toàn sau lưng, người nọ lặng yên lui ra. 

"Hỏa dược? Sao trên thuyền này lại có thứ kia chứ? Nhị tiểu thư, ngươi cũng thật biết nói đùa." Diêu Ngữ Dong thật vất vả bắt được một cơ hội, ngầm mỉa mai Úy Tuệ. 

Chỉ là, nàng ta vừa dứt lời, liền nghe thấy ngoài thuyền vang lên tiếng đánh nhau binh binh bốp bốp. 

Sắc mặt Diêu Ngữ Dong tái đi, vào lúc này vẫn không quên bôi nhọ Úy Tuệ: "Nhị tiểu thư thật là lợi hại, biết trên thuyền này không ổn trước tiên?" (Sao ta ghét con này quá, muốn bụp nó ghê *xoắn tay áo*) 

"Phi, nếu bản tiểu thư sớm biết trên thuyền này không ổn, cũng không lên đây." Úy Tuệ hung hăng phỉ nhổ nàng, không ngờ lúc này cánh cửa, cửa sổ bị đạp bay rầm rầm, mấy chục hắc y nhân che mặt, giơ đại đao lấp lánh hàn quang vọt vào. 


Tim Úy Tuệ co rụt lại, trường hợp lấy đao chém người quang minh chính đại như vậy, nàng chỉ thấy qua trên ti vi, hôm nay thấy tận mắt, ngoài khẩn trương hoảng hốt ra thì còn có kích thích. 

Vì thế, nàng âm thầm mắng chính mình ngu ngốc, một bên kéo Đào Nhi và Tiêu Diễm, muốn trốn vào trong góc phòng. 

Những thích khách kia vừa vào khoang thuyền, đầu tiên là lướt nhìn mọi người, ngay sau đó giơ lưỡi dao chém về phía Thái tử Tiêu Dục. 

Lúc này Úy Tuệ biết, những người này đều tới vì Thái tử, cũng may, không có một chút quan hệ với tiểu nữ phụ là nàng, nàng trông chờ nhân lúc bọn họ chưa ra tay vụng trộm trốn đi, ai mà ngờ được, Tiêu Diễm này chính là một người chính trực, thấy mười mấy người cùng nhau vây công Tiêu Dục, lập tức dũng cảm xông ra. 

Úy Tuệ muốn kéo cũng không kịp, không khỏi mắng: "Tên ngu ngốc nhà ngươi, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau, những người đó hoàn toàn không gây thương tổn được cho Thái tử, nhưng nếu các ngươi tiếp tục đánh nhau, có lẽ tất cả đều sẽ nổ thành thịt vụn." 

Một câu thức tỉnh người trong cuộc, mấy tên khoanh tay đứng nhìn, rốt cuộc bằng lòng ra tay hỗ trợ, mà thái tử Tiêu Dục cũng không lười biếng đánh trả muốn chờ người phía sau màn nữa, liên hợp với tên gia hỏa cười rộ lên cực kỳ khiến cho người ta muốn đánh hắn một trận bên cạnh, vòng qua vòng lại, tiêu diệt sạch sẽ mười mấy người kia. 

Úy Tuệ nhìn muốn rớt tròng mắt xuống, bản lĩnh như vậy? Mới vừa rồi còn giả bộ cái gì? Hại nàng lo lắng vớ vẩn, hắc, cứ theo tình hình này, coi như trở lại gần trăm người, cũng không có chuyện gì. 

Mỏ quạ đen, phi, đột nhiên từ trên đỉnh thuyền bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh xuống, chỉ nghe tiếng vang lớn, vốn là đỉnh thuyền giống như mui xe trong khoảnh khắc chia năm xẻ bảy, rơi vào trong hồ. 

Từ giữa không trung mấy chục tên hắc y nhân giống nhau đáp xuống, đằng đằng sát khí. 

Mà đáng sợ hơn là, trên mặt hồ giống như pháo hoa khổng lồ được bắn lên, trong khoảnh khắc những thuyền hoa xinh đẹp lúc trước đều biến thành mảnh vụn, tiếng kêu rên một vùng. 

Này? Bạo loạn sao? 

"Tiểu thư." Đào Nhi nắm chặt tay Úy Tuệ, muốn che chở nàng ở phía sau, nhưng chân nàng bị dọa đến mềm nhũng. 


Mà bên kia, Diêu Ngữ Dong và Hạ Hà đã sớm trốn dưới bàn, lại bị một hắc y nhân một đao chém cái bàn thành hai nửa, dưới tình thế cấp bách, Diêu Ngữ Dong lại đưa tay đẩy Hạ Hà ra ngoài, chặn lưỡi đao người kia chém xuống, tự mình chạy tới mũi thuyền, ùm một tiếng nhảy xuống nước. (Móa ác)

Đáng thương cho Hạ Hà, bị người đối diện chém tới, cả khuôn mặt bị người chém thành hai nửa, con ngươi trừng thật lớn, chắc là chưa bao giờ nghĩ tới, chủ tử mà nàng vẫn bảo vệ lại lấy nàng ra làm khiên thịt. (Cho chừa)

Đào Nhi thấy bị nôn một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dọa người, đột nhiên, hắc y nhân kia phát hiện các nàng, lại giơ đao chém tới các nàng. 

"Tiểu thư chạy mau." Đào Nhi bị dọa rụt đầu lại, tay lại đẩy Úy Tuệ ra theo bản năng. 

"Ta đi." Úy Tuệ vừa định ném nghiên mực Tử Kim trong tay vào tên thích khách kia, không ngờ bị Đào Nhi đẩy, cả người lảo đảo, nghiên mực cũng không đập trúng đầu người nọ, nhưng mà cũng may, đập trúng cổ tay cầm đao của hắn. 

Người nọ sửng sốt, chỉ trong nháy mắt, Úy Tuệ vội vàng kéo Đào Nhi vẫn còn đang nhắm chặt mắt chờ người tới chém: "Chạy mau, ngu ngốc." 

"A...." Đào Nhi vội vàng mở mắt chạy theo Úy Tuệ. 

Nhưng mà Úy Tuệ không giống những người khác, không có liều mạng nhảy vào trong nước chạy trốn, ngược lại chạy tới bên cạnh Úy Như Tuyết đang ngồi xổm dưới cái bàn. 

"Tiểu thư." Đào Nhi buồn bực không thôi, lôi kéo Úy Tuệ, nghĩ thầm mặc kệ Đại tiểu thư đi, tự mình trốn thôi. 

Nhưng Úy Tuệ lại dây dưa không ngớt ôm cánh tay Úy Như Tuyết: "Tỷ, tỷ không sao chứ?" 

"Không chết được." Úy Như Tuyết chậm rãi liếc nàng một cái, ngược lại tiếp tục xem đánh nhau phía trước, trong con ngươi băng lãnh mơ hồ hiện lên ánh sáng sắc bén. 

Tim Úy Tuệ nhảy lên, đây rõ ràng chính là ánh mắt khi dã thú nhìn thấy con mồi nha, phốc, chẳng lẽ sát thủ tỷ tỷ ngứa tay rồi hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui