Kể từ sau khi bệnh tim của Trịnh Kinh Triệu đột phát thì liền cáo ốm, Tôn Húc cũng lấy lý do “Tị hiềm”, từ chối xử lý vụ án Bách Hương các ác ý hãm hại người, án này liền rơi vào trong tay Lục Yến.
Hôm thăng đường thẩm án được định vào ngày 6 tháng 7.
Tin tức chuẩn bị công khai thẩm tra xử lí vụ án vừa ra tức khắc kinh động không ít bá tánh Trường An, vì muốn được xem phán xét, trời còn chưa sáng, mọi người đã đến trước phủ nha.
Rốt cuộc, nữ nhi của đương nhiệm Công Bộ thượng thư tố cáo nữ nhi của tiền nhiệm Công Bộ thượng thư, án tử như vậy so với sách hoạ bán dọc đường thì có ý tứ hơn nhiều.
Lục Yến ở trong phòng ký tên, cầm lấy ly, nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Người đều tới rồi sao?”
Dương Tông thấp giọng nói: “Tiểu phu, Thẩm cô nương, Sở tiên sinh và nhân chứng đều đã đến, Nhị cô nương Tôn gia còn đang trên đường tới ạ.”
“Văn biết lục, Vương thư lại và Tư Pháp tham quân đều tới rồi sao?”
“Đều đã có mặt.”
Lục Yến thấp giọng “Ừm” một tiếng, sau đó cầm lấy mũ ô sa trên bàn, đi vào nội đường.
******
Bên này, xe ngựa của Tôn Mật cũng đã bắt đầu lăn bánh, chạy về hướng phường Quang Đức.
Trong tâm nàng ta không lý do mà lên lên xuống xuống theo tiếng động lộc cộc của xe ngựa, duỗi tay vén màn, nhìn về phía ánh nắng chói mắt bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Nhuy Nhuy, án tử hôm nay, Thẩm Chân hẳn sẽ không lật mình được nữa đi.”
Vương Nhuy nói: “A Mật ngươi đừng lo lắng nhiều, Tống tiên sinh ngày ngày giao tiếp với nha môn, vô cùng láu cá, ngươi đã mời hắn tới rồi còn sợ cái gì? Còn nữa, không phải còn có ta giúp ngươi làm chứng sao?”
Tôn Mật nắm tay Vương Nhuy, “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ nói cha ta tìm cơ hội đề bạt Tam ca ngươi.”
Vương Nhuy xấu hổ cười, “A Mật, giữa ngươi và ta cần gì xa lạ như thế, ta giúp ngươi không liên quan gì tới Tam ca cả.”
Một lúc lâu qua đi, ánh mắt Tôn Mật chuyển qua cách đó không xa, ba chữ “Phủ Kinh Triệu” đã ở trước mắt.
“Cô nương, tới rồi.”
Xe ngựa ổn định dừng lại, tỳ nữ đỡ Tôn Mật xuống dưới.
Tống Cảnh Văn thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, không khỏi thấp giọng an ủi nói: “Kẻ hèn giúp người thanh minh nhiều năm, chưa bao giờ thất bại, với lại, nhân chứng vật chứng đều ở chỗ này, Nhị cô nương không cần lo lắng.”
Tôn Mật hít sâu một hơi, nói: “Nếu hôm nay ngươi có thể khiến nàng ta bị định tội, tiền thù lao ta sẽ tăng gấp đôi cho ngươi.”
Tống Cảnh Văn lập tức làm một động tác, “Vậy kẻ hèn xin cảm tạ Nhị cô nương trước.”
Bọn họ lướt qua bá tánh trước cửa, tiến vào phủ Kinh Triệu.
Thanh âm nghiêm nghị từ hai sườn truyền đến, Tôn Mật và Thẩm Chân một bên trái, một bên phải, bên người mỗi người đều có tụng sư.
Tôn Mật thấy tụng sư bên cạnh Thẩm Chân khí vũ hiên ngang, dung mạo bất phàm, trong lúc nhất thời không khỏi nhăn chặt mày.
Tống Cảnh Văn thấp giọng nói: “Nhị cô nương yên tâm, Thẩm gia thỉnh tên tụng sư kia kẻ hèn chưa từng gặp qua, nói vậy chỉ có thể là một hạng vô danh.”
Tôn Mật như suy tư gì đó, gật đầu.
Y luật pháp Tấn triều, trước khi khai đường phải báo cáo thân phận.
Tống Cảnh Văn tiến lên một bước nói: “Kẻ hèn Tống Cảnh Văn.” Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua phía bên phải.
Nam tử bên người Thẩm Chân tiến lên một bước nói: “Kẻ hèn Sở Tuần.”
Tiếng nói vừa dứt, không ít người bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Sở Tuần? Chưa từng nghe qua.”
“Sở Tuần, Sở Tuần, tên này thật sự có chút quen thuộc, xem trí nhớ của ta này, lời nói nói đã đến bên miệng còn nói không ra!”
“Chẳng lẽ là Sở thị ở Dương Châu?”
Nghe thế, Tống Cảnh Văn không khỏi nhíu mày, Sở thị Dương Châu? Không có khả năng......!
Hắn lại nghĩ tới thân phận tội quyến của Thẩm Chân, cuối cùng vẫn yên lòng, vị đại gia ở Dương Châu kia sao có thể thay một nữ nhi của tội thần biện hộ chứ?
Như vậy nhất định không phải là cùng một người.
Lục Yến hô một tiếng trình vật chứng, sai dịch liền bưng những chai lọ đi lên.
Tôn Mật hồng con mắt nói: “Đại nhân, ta với Thẩm gia muội muội đã từng có quan hệ rất tốt, thật sự không ngờ được nàng ấy sẽ vì chuyện xưa kia mà trả thù ta!”
Nói xong, nước mắt Tôn Mật “Xoạt” cái liền chảy xuống dưới.
Lục Yến theo thường lệ hỏi: “Chuyện xưa kia là như thế nào?”
Tôn Mật cắn môi, cố ý nói: “Tháng mười năm trước, Thẩm gia bị hạch tội, bị xét nhà, sau đó lại thiếu một món nợ khổng lồ, Thẩm gia muội muội từng tới cửa tìm ta, hy vọng ta có thể giúp đỡ một hai, nhưng ta chỉ là một nữ tử chưa xuất các, lấy đâu ra được 8000 lượng, đúng lúc ấy còn bị phong hàn nên vẫn chưa gặp lại nàng, nào biết nàng ấy thế nhưng nói Tôn gia chúng ta dẫm lên Thẩm gia để thượng vị.”
Dừng một chút lại nói: “Ta thật sự không thể tưởng được nàng cứ thế mà ghi hận ta!”
Tôn Mật nói lời này là để nhấn mạnh vào việc đổi thân phận, nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn giữa hai người, làm cho đại đa số mọi người nhận định rằng Thẩm Chân đối với nàng ta hàm oán, ghi hận, đố kỵ
Mà đây cũng là động cơ mấu chốt khiến Thẩm Chân hạ độc.
Thẩm Chân nghe xong lời này không nhịn được mở to hai mắt nhìn, lúc này nàng xem như lĩnh giáo cảnh giới cao nhất của mặt dày vô sỉ.
Tháng mười năm trước đừng nói đi qua Tôn phủ, sau khi hầu phủ xảy ra chuyện, nàng căn bản chưa từng nói một câu nào với Tôn Mật!
Nghe vậy, bá tánh xung quanh giống như trong phút chốc khôi phục ký ức, liên tiếp mở miệng mắng to Thẩm gia, lời nói phố phường vốn tục tĩu, khó nghe, dù Thẩm Chân đã gắng nhẫn nhịn vẫn không kìm được mà đỏ đôi mắt.
Phụ thân rõ ràng bị hàm oan bỏ tù, nhưng nàng một câu cũng không thể biện giải.
Ngực Lục Yến tức khắc đau đớn, không khỏi nhíu mày nhìn về phía Thẩm Chân.
Thấy hốc mắt nàng đỏ bừng, lập tức đập thanh kinh đường lên bàn, 'rầm' một tiếng, tiếng kêu gào, chửi bới tức khắc yên lặng.
Đôi mắt lạnh lẽo lại nghiêm túc của nam nhân dừng trên người Tôn Mật, “Tháng mười năm trước? Ngày nào tháng mười? Ngươi có chứng cứ Thẩm Chân từng đi tìm ngươi sao?”
Tôn Mật dừng lại, nhỏ giọng nói: “Thời gian xa xăm......”
Lục Yến trực tiếp ngắt lời nói: “Việc không có bằng chứng ngươi cũng dám lôi ra nói trước công đường?”
Tống Cảnh Văn hướng về phía Tôn Mật lắc đầu.
Tôn Mật ngậm miệng.
“Dương đại phu, nghiệm vật chứng.” Lục Yến nói.
Dương đại phu nghiệm vật chứng xong, cũng xác định là có độc tính, Tống Cảnh Văn đứng bên kêu lớn: “Dùng son phấn hủy dung mạo của người ta, đây rốt cuộc là loại tâm tư ác độc đến mức nào chứ! Ý đồ đáng chết, ý đồ đáng chết a!”
Lục Yến cười lạnh nói: “Tống tiên sinh, án này hôm nay là ngươi phán, hay là bản quan phán?”
Mặt Tống Cảnh Văn đỏ lên, vội khom người nói: “Kẻ hèn không dám.”
Thấy vậy, Tôn Húc và Lỗ tham quân đứng ngoài cửa lặng lẽ nói: “Lục đại nhân của chúng ta bây giờ thẩm án hỏa khí đều lớn như vậy sao?”
Lỗ tham quân lắc đầu, “Lục đại nhân vẫn luôn hỉ nộ không hiện, có lẽ là từng có mâu thuẫn gì với vị Tống tiên sinh kia đi......”
Tôn Húc nâng cằm, lắc đầu nói: “Ai, ta thấy hay là thôi đi, lát nữa nếu muốn dùng hình, ngài thấy ta nên ngăn cản hay không ngăn cản?”
Lỗ tham quân nhìn hắn, “Tôn đại nhân thật sự có thể đứng ngoài cuộc?”
“Loại sự tình cầu tình này có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.
Chờ lát nữa ngài nói với Lục đại nhân một tiếng, nói ta cũng bị bệnh tim, cần phải về nhà tĩnh dưỡng, đi trước một bước.”
Án này từ đầu đến cuối Tôn Húc khó mà nói, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm xử án cũng có thể đoán ra đại khái.
Hắn bất đắc dĩ thở ra một hơi, thầm nghĩ: Việc này nếu có thể cho Tôn gia một giáo huấn cũng là chuyện tốt.
Một lúc lâu sau bắt đầu cho gọi nhân chứng.
Vương Nhuy chậm rãi đi lên, một lời nói hết, Lục Yến mới mở miệng nói: “Giả bộ làm nhân chứng chính là tội tự tạo tang vật, dựa theo Tấn luật, nhẹ thì 50 bản tử, nặng thì ngồi tù một năm, ngươi có biết không?”
Chuyện này Vương Nhuy đã sớm có chuẩn bị, không chút do dự gật đầu.
Lục Yến gọi người tới thẩm vấn Vương Nhuy.
Quan phủ phân rõ khẩu cung thật giả, đều phải dùng phương pháp năm nghe.
Cái gọi là năm nghe, chính là từ nghe, sắc nghe, khí nghe, tai nghe, mục nghe, Tư Pháp tham quân trong suốt quá trình này mở miệng, quan sát sắc mặt, giám sát hơi thở.
Không chỉ nghe, còn phải nhìn vào con ngươi mà phán đoán khẩu cung có thể sử dụng hay không.
Nhưng mà đã có kịch bản Tống Cảnh Văn dàn dựng sẵn cho nên Vương Nhuy vô cùng thông thuận thông qua thẩm vấn.
Tư Pháp tham quân quay đầu lại nói: “Nhân chứng tạm thời không có gì đáng ngại.”
Tôn Mật âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Án này tuy là vu cáo nhưng nhân chứng vật chứng đều bày ra trước mắt, còn thông qua khám nghiệm, hơn nữa với bản lĩnh đổi trắng thay đen của Tống Cảnh Văn, nàng ta giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Cùng lúc đó, Tống Cảnh Văn xem biểu tình của Sở Tuần không khỏi nhiều thêm một tia khinh thường.
Lục Yến dùng ngón trỏ gõ lên bàn, nhẹ giọng nói với Thẩm Chân: “Cô có nhận tội không?”
Thẩm Chân giương mắt nói: “Hồi bẩm đại nhân, ta chưa từng làm những việc này, những điều Tôn cô nương mới vừa nói đều không phải sự thật.”
Đằng sau có không ít bá tánh thấp giọng cười nhạo, còn có người mắng Thẩm Chân là ác phụ.
Đúng lúc này, Sở Tuần nói với Tống Cảnh Văn: “Sở mỗ có mấy vấn đề muốn hỏi, thỉnh cầu Tống tiên sinh suy nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời.”
Tống Cảnh Văn nói: “Sở tiên sinh nói thẳng đi.”
“Trong nhà Thẩm cô nương còn có một người bị bệnh, cần tiền để xem bệnh cho đệ đệ, như vậy vì sao nàng phải hủy mặt của Tôn Nhị cô nương, làm hỏng con đường sinh ý(*) của mình, làm hỏng chiêu bài danh tiếng? Thứ ta nói thẳng, việc này căn bản không hợp lẽ thường.”
(*) 'Sinh ý' có thể hiểu là làm ăn buôn bán, kinh doanh có.
“Lẽ thường?”
“Có lẽ Thẩm cô nương làm theo cách trái ngược thì sao?” Tống Cảnh Văn cười nói: “Sở tiên sinh nhìn vật chứng đặt trước mặt đi! Ngày ấy nếu không phải Tôn cô nương mệnh tốt, hôm nay người bị hủy dung chính là nàng! Đây là lẽ thường sao?”
Sở Tuần hạ khóe miệng, “Nói đến mệnh tốt, Sở mỗ lại càng khó hiểu, Bách Hương các cũng coi như là cửa hàng hương phấn xếp số một số hai của kinh thành, son phấn rực rỡ đa dạng.
Nếu đã là mệnh tốt sao Tôn cô nương có thể liếc mắt một cái chọn trúng son phấn có độc đây?”
Đôi mắt Tống Cảnh Văn nhíu lại, phản bác nói: “Đây rõ ràng là nói bậy! Son phấn đó là chính tay Thẩm cô nương chọn rồi giao vào tay Tôn cô nương!”
Sở Tuần cười khẽ, “Tống tiên sinh cũng biết ta hướng tới việc nghiêm trị viết mẫu đơn vu cáo người khác, nếu là vu cáo, theo luật xử phạt vu cáo, nếu người làm thuê thu hơn trăm lượng trở lên không chỉ bị tội tự chế tạo tang vật còn bị phán thêm tội nặng thứ hai.”
Tống Cảnh Văn cười lạnh, “Sở tiên sinh vẫn nên lo lắng cho chính mình đi.”
Ngay sau đó, Sở Tuần cũng kêu hai chứng nhân tới, hai người này đều là nữ tử, đều là khách nhân xuất hiện ở Bách Hương các.
Các nàng cũng thông qua thẩm vấn.
Khẩu cung đều nhất trí là Tôn Mật tự mình chọn phấn, Thẩm Chân còn chưa chạm qua thân bình.
Tống Cảnh Văn rốt cuộc là lão bánh quẩy, thấy bọn họ tưởng lấy hai nhân chứng này ra để thoát tội, không chút hoang mang lại kêu lên tới một người.
Vị nữ tử này họ Giả, tiến lên lập tức quỳ xuống, che lại khuôn mặt sưng đỏ hư thối, nói: “Đại nhân, hai ngày trước, nô cũng đi qua Bách Hương các một lần, nô làm tỳ nữ ở Bình Khang phường, thân phận thấp kém, bột phấn sang quý, nô mua không nổi, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên đã trộm cầm đi một bình, ai ngờ dùng không tới hai lần liền bị hủy dung.”
“Còn thỉnh đại nhân xem ở việc nô tới tự thú, xử nhẹ tội cho nô.”
“Hai ngày trước? Ý của ngươi là Bách Hương các vẫn còn phấn độc?”
“Phải, đại nhân đại nhất định phải phái người đi điều tra.”
Thẩm Chân cúi đầu nhìn nữ tử bị hủy dung, trong lòng không khỏi có chút thổn thức, Tôn Mật vì muốn hại nàng, thật sự có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Chợ phía Tây và phủ Kinh Triệu cách nhau rất gần, Lục Yến phái nha lệ đi đã nhanh chóng quay về.
Bọn họ mang về hai rương hương phấn, sau khi kiểm tra thực hư cũng khẳng định một rương trong đó có kịch độc.
Thẩm Chân lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao người nọ sẽ nói với nàng sổ sách của Bách Hương các không cần lấy ra trước, bởi vì một khi lấy ra trước, vị nhân chứng giả trước mắt cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Thẩm Chân chậm rãi nói: “Không biết đại nhân có thể để ta xem qua đồ vật trong rương hay không?”
Lục Yến gật đầu, phái người đưa một đống bình lọ cho Thẩm Chân.
Thẩm Chân tiếp nhận, trái phải trên dưới đều tỉ mỉ nhìn một lần, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, thứ vị cô nương này cầm trên tay và trong rương này căn bản không phải đồ của Bách Hương các.”
“Ngươi còn dám chống chế hay sao?” Nữ tử họ Giả nói.
Thẩm Chân lấy ra một quyển sổ, lật đến ba ngày trước, nói rõ từng chữ: “Bách Hương các mỗi một lọ hương phấn đều có ấn ký ở dưới đế, còn phải tướng ứng với sổ sách, mỗi một thứ bán đi cũng phải gạch một dòng và ghi rõ tên khách nhân, trong sổ này đều có ký lục, thỉnh đại nhân xem qua.”
Tống Cảnh Văn vừa nghe, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ một câu không tốt.
Nhịn không được tiến lên nói: “Y luật pháp Đại Tấn, vật chứng phải trình lên quan phủ trước một ngày, Thẩm cô nương hiện tại mới lấy ra ai biết có phải là làm giả suốt đêm hay không!”
Lục Yến thấp giọng xuy một tiếng: “Có phải giả hay không là do bản quan quyết định, há tới lượt ngươi ở đây làm càn?”
Tống Cảnh Văn nghẹn họng, nếu sổ sách kia là thật, nha môn chỉ cần tới từng nhà thăm dò, lập tức sẽ nhận định đây là bằng chứng.
Dù sao vật chứng luôn luôn quan trọng hơn nhân chứng.
Tiếp theo, Lục Yến liền cúi đầu cầm bút sao chép một phần danh sách, lệnh cho nha lệ lập tức tới từng nhà gọi người đến.
Một canh giờ sau, nha lệ mang theo vài vị quý nữ trong kinh vào phủ Kinh Triệu, sau khi hỏi từng người thì hoang toàn chứng thực lời Thẩm Chân nói không hề giả.
Tôn Mật hoảng hốt, cả giận nói với Tống Cảnh Văn: “Ngươi mau nói chuyện đi! Còn chờ cái gì nữa!”
Tống Cảnh Văn vô cùng hiểu rõ luật pháp Đại Tấn.
Bằng chứng đã rành mạch ở trước mặt như vậy, phủ doãn sẽ phán như thế nào trong lòng đã đoán được đại khái.
Một khi bị phán tội vu cáo, hôm nay có thể rời khỏi phủ Kinh Triệu hay không còn khó nói.
Giây lát, Lục Yến khép sổ lại, trực tiếp định án: “Vụ án hôm nay bằng chứng như núi, quả thật là vu cáo, để bản quan định tội hay các ngươi chính mình thừa nhận?”
Đôi tay Tôn Mật run nhè nhẹ, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: “Tống tiên sinh, ta chính là nữ nhi của thượng thư, không thể thừa nhận, nếu ngươi dám thừa nhận, ta bảo đảm ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi kinh thành nửa bước.”
Mặt Tống Cảnh Văn lộ vẻ khó xử, mấy năm nay hắn vớt tiền đã đủ nhiều rồi, nếu lúc này bên người hắn không phải thiên kim của đương nhiệm Công Bộ thượng thư, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp bản thân giảm hình phạt, từ nay về sau rời xa kinh thành.
Nhưng nếu theo lời nàng ta nói......!Tôn gia thật sự có bản lãnh khiến hắn chẳng thể rời kinh.
Tôn Mật không nói một lời, mạnh mẽ bắt chính mình trấn định, luật pháp Tấn triều đối với thế gia đại tộc vốn rất tử tế, án này dù thật sự phán nàng ta vu cáo, nàng ta lại ném một người ra gánh tội thay là được, hoặc là giao nộp chút vàng bạc vải vóc......!
Nhất định không thể cúi đầu nhận tội.
Lục Yến thấy mấy người này một người so với một người càng ngậm chặt miệng, liền nói: “Nếu như thế, dùng hình kẹp đi.”
Nha lệ mới vừa đi lại đây, Tôn Mật lập tức nói: “Ta chính là nữ nhi của Công Bộ thượng thư, các ngươi ai dám chạm vào ta!”
Thấy nha lệ bất động lại quay đầu nói với bên ngoài: “Mau đi kêu mẹ ta tới!”
Hôm nay nếu thẩm án là người khác có lẽ thật sự sẽ lưu lại đường sống, nhưng cố tình là Lục Yến, hắn không có gì mà không dám làm.
Dù Công Bộ thượng thư tới thì có thể thế nào? Ông ta có thể phát hoả với chất tử(*) ruột thịt của bệ hạ sao?
(*) Ở đây là cháu ngoại trai.
Huống hồ phủ Kinh Triệu theo lệ thường phá án, vốn không có gì sai.
Lục Yến lạnh lùng nói một câu động thủ.
Sai dịch phủ Kinh Triệu kéo hai chân của Tống Cảnh Văn ra, lột giày vớ, tròng lên dây thừng, đến một cơ hội phản ứng lại cũng không cho, lập tức thắt chặt, “Cạch” một tiếng vang lên, máu tươi chảy ròng, Tống Cảnh Văn nhất thời không nhịn được la lên to.
Thẩm Chân đã bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, không nhìn nổi đành nhắm hai mắt lại.
Bên này lặp lại hai lần, Tôn Mật và Vương Nhuy bên kia cũng bị dùng hình, từng bản tử rơi xuống, mới tới cái thứ ba hai cô nương đã sợ tới mức trực tiếp ngất xỉu.
Chẳng được bao lâu, phu nhân Tôn gia và Vương gia cùng chạy tới phủ Kinh Triệu, các bà không chỉ nói việc này là do kẻ gian xúi giục, tìm người nhận tội thay, còn nộp không ít tiền bạc.
Lục Yến đương nhiên sẽ không quá độ khó xử hai nhà, mười bản tử còn chưa đánh xong đã thả người.
Trong mắt thế gia đại tộc, tiền tài đương nhiên không quan trọng bằng thể diện.
Thiếu doãn phủ Kinh Triệu ở trên công đường động thủ với đích nữ của Tôn gia và Vương gia, bất luận là nặng hay nhẹ cũng là không chừa cho hai nhà một chút thể diện.
******
Hứa Tứ Nương nghe nói việc này, không khỏi lạnh lùng bật cười, “Ta còn tưởng Tôn Mật là người thông minh, không nghĩ tới lại xử lý việc này giống như trò cười vậy! Ở trên công đường kêu cha gọi mẹ đó nha, quả thật là mới mẻ! Làm người ta cười chết mất!”
Hứa Ý Thanh nói: “Tứ tỷ không cần sinh khí, việc này không liên quan gì tới Hứa gia.”
Hứa Tứ Nương nói: “Muội biết ngày ấy tụng sư bên cạnh Thẩm Chân là người phương nào không?”
“Sao muội biết được”.
“Là Sở thị Dương Châu, Sở Tuần.
Ta nghe nói, Sở Tuần và vị Lục gia kia quan hệ cực gần.”
“Có chuyện như vậy?”
“Nếu Hoàng Hậu nương nương cố ý để muội làm tông phụ(*) Lục gia, chuyện của Lục Yến muội vẫn nên hỏi thăm nhiều một chút vẫn hơn.”
(*) Ý là làm dâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...