Thành Nguyên đế nhanh chóng tiến về hướng điện nghị sự, bước đi vội vàng, góc áo thêu hoa văn nước biển bằng chỉ vàng kích động bay lên theo gió, nhìn thấy Lục Yến đứng ở ngoài điện thì nói: "Vội vã muốn gặp trẫm như vậy là có việc gì?"
Lục Yến đi theo Thành Nguyên đế tiến vào trong điện, khom người nói: "Thần là tới báo cho bệ hạ một tin vui."
"Ồ, là tin vui gì?" Thành Nguyên đế phất áo bào ngồi xuống, Thịnh công công thập phần có ánh mắt tiến lên hầu trà, đo đếm lượng muối rồi mới cho vào ly.
Thành Nguyên đế nhấp một ngụm trà, ý bảo Thịnh công công làm thêm một ly, theo sau lại nói: "Hôm nay ở đây không có người ngoài, con ngồi xuống nói đi."
"Tạ ơn bệ hạ." Lục Yến đi qua ngồi xuống, theo sau đưa mật hàm trong tay áo cho Thành Nguyên đế xem.
Thành Nguyên đế mở ra, hơi nhấc đuôi lông mày, khẽ cười một tiếng, nội dung trong mật hàm này ông đã thu được từ sáng sớm.
Không thể không nói, Thẩm Văn Kỳ lần này thật sự lập được công lớn, là công lớn xứng đáng lưu danh sử sách.
Theo tin báo trước đó, nạn úng lần này so với nạn úng trong kinh trước kia còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Đê vỡ ước chừng 500 bước, chiều sâu giữa dòng chừng bốn trượng, sóng cả mãnh liệt, thế không thể đỡ, khi quan viên Dự Đông đang bó tay bất lực Thẩm Văn Kỳ lại lớn mật đề nghị mở một con sông ngay chỗ bị vỡ đê, thay thế con sông ban đầu, cứ như vậy có thể giảm khó khăn xuống một nửa.
Theo sau y lập tức sai người tu sửa đê có dằm cùng thuyền đá kè đê được tạo thành từ 40 con thuyền chứa đầy đá khối, để chúng chìm trước cửa sông, trực tiếp đảo hướng nước sông sang con sông mới đào vào nửa tháng trước ở phía đối diện, sau đó dứt khoát lưu loát lấp kín đường sông.
Tu sửa đê điều kiên cố xong y lại đưa ra chính sách "Lấy thủy công sa", để tăng mạnh cường độ công sa, ba vạn binh lực cả ngày lẫn đêm không ngừng tu sửa đê chắn giữa hai con sông, hiệu quả cực tốt.
.
Đam Mỹ Hài
Trận thủy tai khiến dân tâm hoảng sợ này cuối cùng cũng kết thúc.
Về phần những công việc phòng ngừa, hoàn chỉnh công trình đợi đầu xuân năm sau lại khởi công cũng được.
Quan viên Dự Đông có thể nói là lệ nóng quanh tròng.
Đừng nói là quan viên Dự Đông, nhìn tin tức này đến Thành Nguyên đế cũng không khỏi cảm thán, may mắn năm trước lúc sai người niêm phong phủ Vân Dương hầu không ra lệnh cho kẻ nào thăm hỏi Thẩm Văn Kỳ.
Nếu không lão nhân kia xương cốt mà không tốt, không biết Đại Tấn có thể có được một ngày hôm nay hay không.
Quả thật, với những chiến tích như vậy, cùng với hai cuốn sách có thể truyền lưu muôn đời kia đã chú định Thẩm Văn Kỳ là thần tử công lớn hơn tội, cho nên dù y từng phạm phải một ít việc sai lầm, Thành Nguyên đế cũng sẽ mở một mắt, nhắm một mắt.
Thành Nguyên đế run rẩy cầm mật hàm trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Yến, "Lục kinh triệu gần đây nhàn quá đúng không? Không chuyên tâm quản lý sự vụ kinh đô lại chạy đi quản chuyện ở Dự Đông?"
Lục Yến nắm quyền để lên môi, nhẹ giọng nói: "Cữu cữu."
Tiếng nói vừa dứt, khóe miệng căng chặt của Thành Nguyên đế không khỏi hơi cong lên.
Khi Lục Yến còn nhỏ thật sự thân cận với ông, không ít lần gọi ông là cữu cữu, nhưng từ khi hắn đi thi khoa cử rồi nhập sĩ, lúc nào cũng tuân thủ lễ nghĩa quân thần, không vượt lễ nghi nửa phần.
Một tiếng cữu cữu hôm nay quả thật đã lâu không nghe.
Thành Nguyên đế nghiêng đầu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, châm chọc nói: "Trẫm còn tưởng hôm nay mặt trời mọc đằng tây đấy."
Lục Yến đứng dậy đi đến bên cạnh Thành Nguyên đế, khom người làm lễ nói: "Hôm nay thần tiến cung là muốn thỉnh bệ hạ tứ hôn."
Thành Nguyên đế không nhanh không chậm gõ bàn, biết rõ còn cố hỏi nói: "Không biết là cô nương nhà ai vào được trong mắt Lục Tam Lang?"
Lục Yến nghiêm trang đáp lời: "Ngày ấy Thẩm Tam Nương bị rơi xuống nước trong yến trung thu là thần cứu lên, khuê danh nữ tử bị hao tổn, thần không thể thoái thác tội của mình."
Nghe vậy, Thành Nguyên đế nheo mắt, mở miệng, "Nói tiếng người."
"Thần muốn cưới nàng."
Giây lát, Thành Nguyên đế không nhanh không chậm nói: "Trẫm trao cho ngươi vị trí Kinh Triệu Doãn, trao cho ngươi quyền cao chức trọng, ngươi lại dùng chức quyền của mình làm ra việc thiên tư trái pháp luật, trẫm thấy lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi." Từng câu từng chữ đều mang theo uy nghiêm của đế vương.
Nếu đổi sang một người khác đứng đây, chỉ sợ mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Trong lòng Lục Yến biết rõ ràng Thành Nguyên đế ám chỉ sự kiện nào, cúi đầu tiếp tục nói: "Thần tự biết có tội."
Thành Nguyên đế đập tay lên bàn, "Biết tội? Thế mà trên mặt ngươi nửa điểm hối lỗi cũng không có, trẫm thế nào cũng không nghĩ đến ngươi làm quan mấy năm chưa gây ra bất kỳ sai lầm nào, thế mà lại vì một tiểu nương tử đánh đích trưởng tôn Hứa gia đến nỗi tàn phế!"
Lục Yến gật đầu, dừng một chút, lại nói: "May mà có bệ hạ chịu che chở thần."
Nghe mà xem, đây là lời mà một người bình thường nên nói sao? Quả thực là trát tâm đế vương mà! Câu này có khác gì nói, ta có thể làm việc thiên tư trái pháp luật, ít nhiều là nhờ có hoàng đế ngài a.
Dương quang bên ngoài chiếu lên mũ ô sa trên đầu Lục Yến, bóng dáng tỏa sáng khiến Thành Nguyên đế một lúc lâu vẫn không biết nói gì đáp lại.
Hứa Uy xảy ra chuyện đã cách hiện tại một khoảng thời gian, lúc ấy Hứa thừa tướng đứng ở ngoài điện muốn đòi công bằng cho nhi tử của mình, giọng nói nghẹn ngào khiến người nghe thấy đều phải đau lòng, Tĩnh An trưởng công chúa lại kéo ông không cho ông đi ra.
Chốc lát nói muốn chơi cờ, một lát lại nói thân mình không thoải mái.
Khi đó ông mới biết, Hứa hoàng hậu liệu sự không sai, ba nữ nhi kia của Thẩm gia thật sự là một người so với một người càng lợi hại hơn.
Thành Nguyên đế hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Trẫm hỏi ngươi, ngày ấy lâm triều ngươi đi đầu giúp Thẩm Văn Kỳ nói chuyện có tồn tại tư tâm hay không?" Hoàng đế nhấc ly uống một ngụm.
Lời này vừa ra, Thịnh công công đứng một bên không khỏi co đầu rụt cổ.
Lục Yến duỗi thẳng lưng, đường đường chính chính nói: "Thần tuyệt đối không có tư tâm."
Thành Nguyên đế cười, "Một chút cũng không sao?"
Lục Yến lại nói: "Gia sự với quốc sự tuyệt đối không thể nói nhập làm một."
Thành Nguyên đế phát ra một âm mũi "Ừm", tùy ý gật đầu.
Quả thật, Thành Nguyên đế hỏi lời này vốn là cố ý khó xử, đáp thế nào cũng sai.
Thừa nhận có tư tâm.
Dù cho đế vương niệm tình hắn một câu thành thật, cũng không khỏi cảm thấy chói tai, lời này hôm nay tạm thời là như thế, ai biết ngày khác hồi tưởng lại có thay đổi ý tứ hay không?
Nhưng ngược lại, nếu trịnh trọng nói bản thân tuyệt không hai lòng lại khiến người nghe không khỏi cảm thấy dối trá.
Nhưng Lục Yến vô cùng cao minh, sao có thể theo ý nguyện của Thành Nguyên đế được! Tuy lời hắn nói cực kỳ êm tai, nhưng ngữ khí như chém đinh chặt sắt kia sao lại không phải để dỗ cho hoàng đế vui vẻ?
Thành Nguyên đế nói khẽ với Thịnh công công nói: "Chuẩn bị nghiên mực cho trẫm."
Thịnh công công mới vừa cong eo, Lục Yến lại tiến lên một bước, "Để thần đến đi."
Thành Nguyên đế giương mắt liếc hắn một cái, chấm mực, chậm rãi hạ bút, một lúc lâu qua đi, ném hai cuộn thánh chỉ cho Thịnh công công, "Đợi Thẩm Văn Kỳ hồi kinh thì đưa đi Thẩm phủ đi."
Thịnh công công nói: "Nô tài chắc chắn sẽ làm ổn thoả sự tình."
Lục Yến thấp giọng nói: "Tạ ơn cữu cữu."
Lục Yến rời đi rồi, Thịnh công công thường làm bạn hữu bên người đế vương không nhịn được chửi thầm: Luận thánh ân, vị Đại Lý Tự Khanh Chu đại nhân kia nếu xếp thứ hai, vậy vị Thế tử gia phủ Trấn Quốc công này không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là xếp thứ nhất.
******
Chạng vạng ngày 29 tháng 9, Thẩm Văn Kỳ trở về kinh.
Nhưng mà ông vừa tiến vào cửa lớn Thẩm phủ, Thẩm Nhiễm, Thẩm Chân còn có Thẩm Hoằng đứng một bên lập tức đỏ mắt.
Quả nhiên, thiên hạ không có huân công từ trên trời rơi xuống.
Cánh tay trái của Thẩm Văn Kỳ bị thương.
Bởi vì bệnh tình cứ kéo dài nên tình huống cũng không lạc quan, muốn khôi phục như lúc ban đầu đã là không có khả năng.
Chỉ có thể cảm thấy may mắn khi ông bị thương ở cánh tay trái mà không phải cánh tay phải giống như Tô Hành.
Văn thần nếu không thể cầm bút, vậy còn cách nào đi tiếp con đường làm quan?
Hơn nữa Thẩm Nhiễm tinh tế vừa hỏi mới biết, ngày đó nếu không có Tô Hành lấy thân chống đỡ, thương thế của Thẩm Văn Kỳ sẽ không phải chỉ là một cánh tay.
Nhắc tới Tô Hành, trong phòng yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thẩm Văn Kỳ nhìn tiểu nữ nhi của mình, thở dài một hơi, lần trước ông đi gấp, rất nhiều chuyện không kịp hỏi con bé.
Không kịp hỏi con bé sân viện tam tiến tam xuất này từ đâu mà ra; không kịp hỏi con bé, không ai giúp nó, sao nó có thể dễ như trở bàn tay lập được mấy cửa hàng như vậy, càng không kịp hỏi, có phải có người khiến con bé chịu ủy khuất hay không.
"Chân Nhi, cha hỏi con......"
Nhưng không để Thẩm Văn Kỳ nói xong, Thẩm Nhiễm đã ngắt lời ông: "Bên ngoài trời đã tối rồi, cha vẫn nên đi nghỉ sớm đi, muốn hỏi cái gì, ngày mai rồi nói sau."
Giờ phút này trong mắt Thẩm Chân chỉ có cánh tay của Thẩm Văn Kỳ, trước mắt nàng vẫn luôn tự hỏi nên làm thế nào mới có thể mời được Bạch thần y đến chữa cho phụ thân.
"Chân Nhi." Thẩm Nhiễm kéo Thẩm Chân như đang bất động, "Muội ra đây với tỷ."
Thẩm Văn Kỳ liếc nhìn Thẩm Nhiễm một cái, biết hai tỷ muội nhất định là có chuyện muốn nói, đành phải gật đầu nói với Thẩm Chân: "Được, vậy ngày mai lại nói."
Thẩm Nhiễm kéo Thẩm Chân về phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt mở miệng:
Thẩm Nhiễm nói: "Ngày mai cha muốn hỏi muội cái gì, muội có biết không?"
Thẩm Chân nói: "Tỷ tỷ, ngày mai muội muốn đi thỉnh Bạch cô nương tới giúp cha xem bệnh."
Thẩm Nhiễm nhìn hai mắt hồng thấu của nàng, nói: "Muội yên tâm đi, Thái Tử bên kia tự nhiên sẽ phái danh y lại đây."
Nghe vậy, Thẩm Chân mới thở ra một hơi.
Thẩm Nhiễm nói: "Chuyện của muội và Lục Yến đã nghĩ nên nói với cha thế nào chưa?"
Thẩm Chân kéo bụng ngón tay, nhỏ giọng nói: "Nhất định không thể ăn ngay nói thật." Nếu bắt nàng nói ra chuyện từng làm ngoại thất của Lục Yến, nàng thế nào cũng không dám nói với phụ thân.
"Muội nghĩ tốt nên nói thế nào là được, ngược lại ta thấy phủ Trấn Quốc công bên kia cũng sắp tới cửa cầu hôn rồi, cha dù lòng có nghi vấn, nhưng một khi đã đính hôn, ông cũng không thể nói gì." Thẩm Nhiễm xoa tóc nàng, ám chỉ nói: "Chân Nhi, Trường Bình hầu bên kia, tỷ tỷ sẽ tự mình tới cửa cảm tạ."
Thẩm Chân sửng sốt, giây lát mới hiểu rõ ý tứ tỷ tỷ ý —— đã là vô duyên, cũng không nên liên lụy càng sâu.
"Muội hiểu."
Thẩm Nhiễm gật đầu.
Trước khi ngủ, Thẩm Chân còn đang bận suy nghĩ lý do thoái thác, ai ngờ sáng sớm hôm sau, Thanh Khê đã túm nàng dậy nói, "Cô nương mau dậy đi, đại nội Thịnh công công mang thánh chỉ tới."
Mắt đẹp của Thẩm Chân trợn tròn, xoay người ngồi dậy, chỉn chu lại bản thân xong lập tức vội vã chạy tới chính viện.
Thịnh công công kéo giọng tuyên đọc thánh chỉ xong, giao sắc chỉ cùng thư án cho Thẩm Văn Kỳ, "Chúc mừng Thẩm thượng thư."
Thẩm Văn Kỳ lập được công lớn, trực tiếp từ tổng trị phòng lũ sử nhảy lên vị trí một năm trước của mình, chính tam phẩm Công Bộ thượng thư, không hề sai lệch, chính là một ngọn núi áp trên đầu Lý Đệ.
"Bệ hạ còn nói Thẩm thượng thư bị trọng thương, mấy ngày tới không cần thượng triều, nên ở nhà nghỉ tạm một thời gian."
"Tạ ơn bệ hạ." Thẩm Văn Kỳ nói.
Thẩm Văn Kỳ vừa muốn đứng dậy, Thịnh công công lại nhỏ giọng hô một câu, "Chậm đã, ta còn một cuộn thánh chỉ chưa có tuyên đọc đâu."
Mày Thẩm Văn Kỳ chợt nhăn lại, ông làm quan mấy năm, đạo ý chỉ trong tay này ở trong dự kiến của ông, còn một đạo thánh chỉ khác......!Ông thực sự đoán không ra.
Thịnh công công ho nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Tam Nương Thẩm gia nghe chỉ."
Thẩm Chân khom người làm lễ tiết, "Có thần nữ."
Trẫm nghe nói nữ nhi Thẩm Chân của Công Bộ thượng thư Thẩm Văn Kỳ ôn lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, hiền lành cẩn trọng, là một mỹ nhân an tĩnh, trẫm và Tĩnh An trưởng công chúa nghe danh cực kỳ vừa ý.
Thế tử Lục Yến của phủ Trấn Quốc công năm nay hai mươi bốn, là lúc thích hợp đón dâu, tài tử xứng với giai nhân.
Thẩm Tam Nương Thẩm Chân cùng Lục Tam Lang Lục Yến có thể nói là trời đất tạo nên, tác thành cho mối lương duyên tốt đẹp, trẫm ban nhữ(*) cho Lục Yến, gả làm chính thê, chọn ngày lành thành hôn.
(*) Nhữ là chỉ người con gái
Ai nói gió thu hơi lạnh, rõ ràng so với giữa hè còn ấm hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...