Lăng Bích Nguyệt thấy hắn, miệng đang cười, mặt đang rạng rỡ như ánh bình minh liền u ám lạnh lùng đến đáng sợ.
Nàng tiến lên, nhún người hướng hắn hành lễ :
“ Thỉnh an thế tử điện hạ”
“ Miễn lễ” Đông Phương Lam Triệt cong môi, yêu nghiệt cười một tiếng .
Hắn không khách khí cúi xuống , cúi sát mặt nàng , phả từng đợt hơi thở
nóng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, nhẹ nhàng nói :
“
Không nghĩ tới nàng lại múa đẹp như vậy, bản thế tử rất vừa ý nha. Rất
tốt! Nàng múa đẹp, võ công không tồi, lại mạnh mẽ như vậy, rất vừa ý bản thế tử. Bản thế tử đổi ý rồi, nhất định, cho dù thế nào, cũng sẽ lấy
nàng về làm phi”
Nàng đỏ mặt, đưa tay đẩy mạnh hắn ra, tên chết
tiệt, hỗn đản, sở khanh! Lẽ nào hắn coi Kính Dương Vương phi và Hoa Ngọc Linh là vô hình sao? Cư nhiên ở trước mặt họ tỏ ra tình tứ như vậy,
nàng biết để mặt mũi đi đâu đây a?
Cũng còn may vì đám a hoàn nô tài kia từ khi thấy sự xuất hiện của hắn đã biết ý rời khỏi chỗ này rồi!
“ Thỉnh thế tử tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân…”
Nàng còn chưa nói hết, hắn cũng chưa kịp lên tiếng thì Kính Dương Vương Phi
đã hưng phấn xen vào , còn cố tình đẩy nàng lại gần bên cạnh hắn :
“ Ôi trời ơi, nam nữ thụ thụ bất thân cái gì, ở đây không có người ngoài, hai đứa ngại ngùng cái gì! Thật là..”
Vương phi bất ngờ đẩy nàng , lực lại không hề nhỏ, mà nàng căn bản không
lường trước được nên lảo đảo một chút, gần như sắp ngã thì Lam Triệt bên cạnh đã chuẩn xác vòng tay qua eo , kéo nàng vào lòng. Tư thế hết sức
mập mờ.
“ A… này… này…” Thiên a ! Như thế nào mới đó đã rơi vào vòng tay hắn rồi?
Nàng vùng vẫy muốn thoát ra, thế nhưng càng vùng vẫy thì hắn lại càng siết chặt vòng tay hơn.
Xem tình hình hiện nay thì Vương phi đã đứng về phe của Lam Triệt, còn Hoa
Ngọc Linh thì vẫn đứng đó, không nói gì , chỉ mỉm cười nhìn nàng, không
hề tỏ ra biểu hiện muốn theo phe ai. Nàng tranh thủ cơ hội, ném ánh mắt
cầu cứu về phía Hoa tiểu thư.
Linh nhi tỷ tỷ , tỷ mau mau cứu đệ muội ( vợ của em trai , em trai họ ) với a!
Dường như Vương phi đã thấy được ánh mắt “ không nên có” đó của nàng, người
liền cười nham hiểm một cái, vui vẻ kéo Ngọc Linh đi, còn không quên để
lại một câu nói như sét đánh ngang tai cho nàng :
“ Nguyệt nhi ,
Triệt nhi, ta không làm phiền các con nữa. Trau dồi tình cảm trước khi
thành thân cũng là chuyện tốt, chuyện tốt đó nha! Ta đưa Linh nhi về
trước đây”
Nàng cứng họng , Lam Triệt ở bên cạnh còn tỏ ra vui mừng nói lớn :
“ Mẫu phi đi đường cẩn thận!”
Cho đến khi bóng dáng của hai nữ tử đó khuất hẳn rồi, hắn mới chịu buông
nàng ra. Vương phi và Linh tỷ tỷ đi rồi, nàng cũng không còn cớ gì mà tỏ ra “ thục nữ, dịu dàng” nữa, hết sức phẫn nộ rút trong người ra cây roi da quật về phía hắn :
“ Tên chết tiệt nhà ngươi! Lão nương hôm nay phải cho ngươi một bài học !”
“ Ai da , ái phi, nàng định sát hại phu quân tương lai của nàng sao?
Nhưng là, nhìn nàng thế này càng đáng yêu đó nha” Hắn rất dễ dàng né
tránh, còn đểu giả khiêu khích nàng.
Nàng giận đến tím cả mặt, có bao nhiêu món võ công đều dồn sức đánh hắn.
Đến gần nửa đêm, nàng mệt lả cả người đến mức chân vô lực khuỵu luôn xuống
đất trong khi hắn vẫn chẳng có lấy một giọt mồ hôi, một chút biểu hiện
mệt mỏi cũng không có. Điều này làm nàng vô cùng khó chịu, cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Hắn khom người, ôn nhu hỏi nàng :
“ Có mệt không? Ái – phi?”
“ Đừng có gọi ta bằng hai cái chữ buồn nôn đó!”
“ Buồn nôn? Ái phi, chúng ta sắp thành thân rồi. Lúc đầu là vâng lời mẫu phi lấy nàng, bây giờ ta thực muốn lấy nàng về ngay !”
“ Nếu được, ta tình nguyện ngươi là một cái thế tử lạnh lùng khát máu đi!Thà rằng ngươi lạnh lùng với ta còn hơn!”
Sau đó, nàng bị hắn cưỡng ép bế về phòng trước “ bàn dân thiên hạ” trong
phủ, đối với nàng, đó là một sự sỉ – nhục không hề nhẹ , nhưng đối với
Lăng thượng thư cùng Lăng phu nhân và người trong phủ thì đây lại là một tin mừng.
Đây là dấu hiệu cho thấy, tiểu Kính Dương Vương hoàn
hảo tuyệt đối , là đối tượng của biết bao nhiêu nữ tử, và còn là “ thiên tài trong thiên tài” , nổi danh khắp bốn phương tám hướng ,so với Kính
Dương Vương khi xưa, hắn còn gây chấn động thiên hạ gấp vạn lần sau này
sẽ rất sủng ái tiểu thư nhà bọn họ.Điều đó cũng đủ để cho thấy,phủ
thượng thư sẽ có mặt mũi trong thiên hạ lớn đến mức nào rồi !
Kể từ hôm đó, gần như hắn hôm nào cũng đến phủ của nàng, bồi nàng đánh cờ, đánh đàn múa hát,…
Dần dần sự xuất hiện của hắn mọi lúc mọi nơi xung quanh nàng đã không còn gì là khác lạ nữa rồi.
Một tháng yên bình lặng lẽ trôi qua. Trong một tháng đó, chỉ duy nhất có
một việc khiến nàng lưu tâm , đó chính là việc nạp phi của Thái tử Đông
Phương Minh Nhật.
Hoàng Thượng đã cùng lúc chỉ hôn Hoa Ngọc Linh, Dương Tịnh Yên và Diêu Lạc Hân cho Thái tử, phong cả ba vị làm trắc phi.
Thật ra , trong cả ba người thì nàng thấy ưng ý Dương Tịnh Yên nhất. Tuy
nàng rất thích Linh tỷ tỷ nhưng Dương tiểu thư tính tình ôn hòa khả ái,
lại thông minh cầm kỳ thư họa đều giỏi. Cái gì cũng tài hoa hơn người,
đối với ngôi vị Thái tử phi kia mà nói, ngoài Dương tiểu thư thì thực
chẳng ai thích hợp hơn.
Đối với vị Dương tiểu thư này, nàng rất ít khi gặp mặt, nhưng lại cảm thấy rất quý nàng ấy.
Nhưng chung quy, đó cũng chỉ là nhận xét của nàng, còn về chuyện ai sẽ ngồi
vào cái ngôi vị Thái tử phi thì là tùy vào Thái tử và Hoàng thượng, đó
không phải là việc của nàng.
Sang đến tháng tiếp theo, lễ thành
thân của nàng và Đông Phương Lam Triệt được tổ chức hết sức long trọng.
Đặc biệt hơn là, có cả Hoàng hậu và Thái tử điện hạ đến dự cùng đông đảo những quan lại, quý tộc.
Chính vì thế mà lễ thành hôn càng thêm nhộn nhịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...