Công chúa Như Hoa bị
ám toán, đối với Lam Triệt là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng đối với
nàng và cả triều đình thì đây chính là đại họa!
E là, sẽ rất nhanh Phong tộc và Mạc quốc đại chiến một trận rồi.
Trong thư phòng, Lam Triệt hết sức thảnh thơi uống rượu, đôi mắt mơ màng nhìn tiểu nữ tử cứ đi đi lại lại trước mặt. Nhưng cứ đi đi lại lại như thế
mãi đúng là rất chóng mặt! Vì thế, hắn quyết định đặt ly rượu xuống, yêu mị nói :
“ Tiểu Nguyệt nhi, nàng đang lo lắng cái gì? Mau lại đây bồi vi phu uống rượu…”
“ Chàng đúng là điên rồi! Nếu không nhanh tìm ra thủ phạm là ai, Phong tộc và Mạc quốc sẽ xảy ra chiến tranh…”
“ Hừ, thế thì đã sao? Phong tộc? Hừ, bổn vương ta đây không sợ trời không sợ đất, cớ sao phải sợ một Phong tộc nhỏ bé?”
Nàng xắn tay áo lên, một phát đấm thẳng vào khuôn mặt mỹ nam họa thủy của
Lam Triệt làm hắn mất đà ngã ngửa ra sau. Chưa xong, nàng còn dùng một
chân đạp lên ngực hắn, khuôn mặt bừng bừng lửa giận nói:
“ Thế
nào? Chàng đã tỉnh rượu chưa?” Nàng gằn giọng, tăng thêm lực đạo ở chân. Khóe môi cong lên “ Hay là, để nương tử vận công ‘giúp’ phu công ép hết rượu ra?”
Lam Triệt gấp rút lắc đầu, làm ơn đi, nàng mà vận công ép rượu, e rằng, rượu còn chưa ra, hắn đã bị trọng thương đến mức còn
nửa cái mạng rồi!
“ Sao?” Nàng trừng trộ nhìn hắn đe dọa.
Trước sự uy hiếp đáng sợ của nàng, Lam Triệt đành nhượng bộ, ngắc ngứ nói :
“ Được rồi, được rồi, ta thua , ta thua, nàng bỏ chân ra đi! Ta sẽ phái
hai ám vệ của ta tới, nàng muốn sai cái gì tùy ý, họ võ công phi thường, e là ngay cả nàng cũng không đấu lại nổi đâu. Hơn nữa, cũng vô cùng
lanh lợi thông minh, làm việc rất tốt, điều tra chưa lần nào sai sót
đâu. Như vậy đã được chưa?” Hắn chu mỏ, lồm cồm ngồi dậy, tay phủi mạnh
đất cát dính trên y phục xuống, miệng lầm bầm chửi , hầy, nương tử thật
là dã man, có nhất thiết phải mạnh tay vậy .
Vô tình ngẩng lên
lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ của nàng lại thôi, chẳng dám hó hé thêm. Hắn khổ sở đi ra ngoài, lấy từ trong tay áo ra một cái pháo hiệu, bắn thẳng lên trời. Pháo hiệu đó vừa được bắn ra, bay lên nổ thành một cái pháo
hoa bảy màu rất đẹp. Sau đó rất nhanh có hai bóng dáng từ đầu đến chân
đều một màu đen, chỉ để lộ khuôn mặt tuấn tú đẹp trai so với Lam Triệt
chẳng kém phần yêu mị khiến nàng không khỏi cảm thán. Đúng là chủ nào tớ nấy, Lam Triệt vốn đã là đệ nhất mỹ nam, đẹp đến thiên địa bất dung,
thì thuộc hạ của hắn lại yêu nghiệt như họa thủy!
Lam Triệt dĩ nhiên biết nàng không háo sắc mê trai đẹp , nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, quay sang giới thiệu :
“ Nương tử, người này là A Lâm” Hắn chỉ tay vào nam tử tay cầm trường
kiếm màu đen , quanh thân tỏa ra sát khí nồng đậm, lại chỉ vào nam tử có đôi mắt màu bạc nhìn vô cùng lạnh lùng nói tiếp “ Còn đây là A Hàn”
Nàng khẽ gật đầu một cái, nở nụ cười khuynh thành nhằm lấy lòng. A Lâm và A
Hàn vốn là sát thủ, tự biết giới hạn, không hề nhìn lấy nụ cười điên đảo chúng sinh kia lấy một cái, chỉ đồng loạt cúi mặt, chắp tay nói :
“ Thuộc hạ tham kiến vương phi nương nương”
Nàng dở khóc dở cười , khóe môi không biết nên cứ cong lên như thế hay trở về bình thường.
Lam Triệt đắc ý nhìn nàng, vỗ vỗ vai nàng nói :
“ Nàng cứ tùy ý điều tra, giải quyết chuyện này đi. Bổn vương đi ngủ trước, đi ngủ trước đây, ha ha !”
Nàng còn định giữ hắn ở lại thì Lam Triệt đã như một cơn gió lui vào trong
phòng, đóng sầm cửa lại, còn dứt khoát dùng bảo kiếm làm then cài cửa.
Lăng Bích Nguyệt khổ sở xoa xoa hai bên Thái Dương, A Lâm thấy nàng mệt mỏi
như vậy, cũng thông cảm phần nào , lên tiếng an ủi, nhưng giọng lại có
phần cứng ngắc:
“ Vương gia đang say rượu, nương nương thỉnh bỏ qua”
Nàng xua xua tay , sau đó kiên định nhìn A Lâm và A Hàn phân phó :
“ Hai người các ngươi là ám vệ tâm đắc của Triệt, được Triệt khen ngợi
như vậy, ta rất tin tưởng các ngươi. Chính vì thế, tuyệt đối không được
làm ta phải thất vọng!”
Hai người bọn họ khom người, cũng dứt khoát trả lời:
“ Thỉnh nương nương ra lệnh, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh”
…
Nàng rất tin tưởng vào hai người bọn họ, chỉ là không nghĩ tới, khả năng làm việc của họ còn hơn cả những trinh thám trong hoàng cung, đến nay triều đình còn đang điều tra , rối như tơ vò, mà họ ngay sáng hôm sau đã tới
tìm nàng.
Lúc đó, nàng còn đang nhàn nhã cắn hạt dưa, thoải mái
nằm trên chiếc ghế quý phi ở tiểu đình bên hồ nước, thảnh thơi ngâm thơ
thưởng hoa , Tịch Nhan ở đằng sau cầm quạt phe phẩy qua lại, ngủ gà ngủ
gật, cơ hồ sắp té nhào lên người nàng đến nơi thì A Hàn từ trên rơi
xuống, kịp thời đỡ lấy Tịch Nhan, còn A Lâm thì quỳ trước mặt nàng,
thành khẩn khai báo:
“ Nương nương cát tường. Thuộc hạ đã hoàn thành sứ mệnh.”
Nàng hài lòng bốc một nắm hạt dưa mời hắn, nhưng hắn lại cự tuyệt không dám
nhận, nàng cũng chẳng bắt ép, lại quay sang A Hàn, hắn vẫn còn đang bế
Tịch Nhan đang ngủ khì khì trên tay, mặt không biến sắc , nhắm mắt dưỡng thần.
“ Được rồi, vậy ngươi nói xem, chủ mưu lần này là ai? Là
ai cả gan dám ám toán công chúa Phong tộc, lại còn giết sạch đoàn rước
dâu của Mạc quốc chúng ta?”
“ Hồi bẩm nương nương, là quân ám vệ của Hàn Vương, chủ mưu là Hàn Vương, Mạc Y Hàn”
Nàng nghẹn họng, ho sặc sụa liên hồi. A Lâm vội vỗ vỗ lưng nàng, sau một hồi thuận khí, nàng mới ngẩng lên, nhìn thẳng vào A Lâm, thanh âm trầm trầm :
“ Không lí nào lại như vậy, Hàn ca ca không làm vậy đâu! A
Lâm, ngươi có chắc không? Hay là sai rồi? Ngươi có bằng cớ gì dám nói
Hàn ca là chủ mưu!”
A Lâm lấy từ trong người ra một mẩu gỗ nhỏ, vừa nhìn đã biết là lấy từ mũi tên. Nàng nhíu mày.
“ Nương nương, đây là mẩu gỗ được thuộc hạ tìm thấy , còn sót lại sau bụi cây. Mẩu gỗ này vốn là một mảnh của thân mũi tên, làm từ gỗ Hương Đàn ( em tự chế ). Đây là loại gỗ vô cùng quý hiếm, ngoài ám vệ của Hàn vương ra, chưa có ai có thể khai thác, dùng loại gỗ này làm thành mũi tên.
Hơn nữa, ám vệ của hắn chỉ nhất mực tuân theo hắn, tuyệt sẽ không nghe
lời sai bảo của người khác”
“ Ngoài ra, nghe nói, Hàn Vương hiện tại không ở trong nước, tung tích vẫn chưa rõ”
“ Nhưng mà Hàn ca làm vậy thì được gì chứ!” Nàng khuỵu xuống, không dám
tin một Hàn ca mà nàng vẫn luôn nhất mực tin tưởng lại có thể làm ra
loại chuyện đó. Tuy nhiên, nàng vẫn không thể chấp nhận được, trừ phi
tận mắt chứng kiến, nếu không thì sẽ không tin !
Hàn ca cũng chẳng có lý do để làm vậy!
Nàng xoay người qua định ra lệnh cho A Lâm mang ngựa tới, thì trong cung lại phái người tới báo, tên thị vệ mặt mày tái xanh không còn giọt máu, khổ sở run run hướng nàng nói :
“ Vương phi nương nương, không hay
rồi , không hay rồi a, Phong tộc đã biết việc công chúa của bọn họ bị ám sát, Phong vương đang kéo quân đến Mạc quốc hỏi tội chúng ta a, họ nói, nếu không giao ra hung thủ, sẽ khai chiến a!”
Nàng thụt lùi lại
vài bước, cảm giác sợ hãi bắt đầu trào dâng. Làm thế nào đây? Chiến
tranh sắp nổ ra rồi, điều đó có nghĩa là gì chứ! Điều đó có nghĩa là, sẽ có rất nhiều người phải hi sinh, phải cách xa người thân, thậm chí là
vĩnh viễn không thể gặp lại…
Nàng không hề muốn thấy điều đó!
Nhưng điều quan trọng bây giờ làm tìm cho ra hung thủ. A Lâm và A Hàn nói,
hung thủ là Hàn Vương Mạc Y Hàn, nàng đến giờ vẫn cảm thấy cực kỳ mâu
thuẫn, dù gì đó cũng chỉ là một mũi tên thôi, không chứng tỏ lên cái gì
cả. Nhưng mà, ngoài Mạc Y Hàn thì còn ai nữa chứ? Mục đích cuối cùng là
gì?
A Lâm thấy nàng im lặng không nói gì, tránh không khỏi sốt ruột:
“ Nương nương định làm thế nào?”
“ … Bổn vương phi nhất định phải đi nói chuyện với Phong vương một chút,
trong lúc đó, A Lâm , ngươi hãy cấp tốc truy tìm xem Mạc Y Hàn đang ở
đâu, còn A Hàn, ngươi theo ta vào cung, đề phòng trường hợp xấu nhất”
Thanh âm của nàng trở nên lạnh lùng thấu xương, ánh mắt lạnh như băng
khiến hai kẻ ám vệ cũng phải dè chừng.
“ Nương nương, có cần gọi vương gia , xin vương gia trợ giúp?” A Lâm ngần ngừ hỏi.
Nàng xua tay, khóe môi đột nhiên cong lên, quay người lại nói:
“ Chàng không đi đâu, ta biết mà, hắn là một con hồ li lười! Công dụng
của hắn chỉ có một, đó là làm sủng nam, ngoan ngoãn hầu hạ bổn vương phi mà thôi!”
A Lâm và A Hàn tối sầm mặt. Nam sủng… nam sủng… !chủ
tử của bọn họ oai phong lẫm liệt như vậy,hô phong hoán vũ hiên ngang là
thế… cư nhiên vương phi nương nương lại dám nói vương gia là nam
sủng,cái loại nam tử nhu nhược đáng khinh … !
Nhưng mà, họ lại
thấy rất đúng a, vương gia thân là nam tử, lại để cho một nữ tử liễu yếu đào tơ mỏng manh như vương phi phải đi lo chuyện , như vậy thật rất
giống … ừm… nam sủng!
Đông Phương Lam Triệt từ sau gốc cây nhảy ra, mặt đỏ bừng, đỉnh đầu bốc khói ngùn ngụt, hắn run run chỉ tay vào nàng:
“ Lăng Bích Nguyệt! Cái nữ tử to gan này, nàng dám nói bổn vương là nam sủng? Lại còn nói trước mặt ám vệ của bổn vương….”
Đáp lại hắn chỉ là một nụ cười khiêu khích. A Lâm và A Hàn nhìn hắn đầy
thông cảm, sau đó là theo sự phân phó của nàng mà rời đi.
Bọn họ ngay cả hành lễ cũng không làm, chỉ nhìn hắn thông cảm vậy thôi sao???
Lam Triệt hận không thể một chưởng đánh chết bọn họ! Hai tên phản chủ này,
lẽ nào chỉ trong vòng chưa đầy một ngày mà họ thật sự quên rằng ai mới
là chủ tử của họ rồi hay sao chứ! Hắn vẫn còn sống cơ mà!!!!
Sau khi trang điểm, mặc y phục hoa lệ vào xong, nàng cùng Tịch Nhan và A Hàn vào cung diện thánh.
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ ở Càn Ninh điện, sắc mặt xanh xao vô cùng đáng
thương, vừa nghe thấy thái giám báo nàng muốn diện kiến, liền phấn khởi
lên một chút, lập tức cho truyền nàng vào.
Lăng Bích Nguyệt thận trọng đi vào, chậm rãi quỳ xuống hành lễ, thanh âm đều đều, không kiêu ngạo không siểm nịnh hô :
“ Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...