Sau khi rời khỏi hoàng cung trở về Kính Dương vương phủ, Lam Triệt để ý dọc đường trên xe ngựa, nàng có vẻ đang lo lắng cái gì đó, vô cùng khổ sở
nên quan tâm nắm lấy tay nàng, ngọt ngào lo lắng hỏi:
“ Nguyệt nhi, nàng có chuyện gì buồn phiền sao? Mau nói bổn vương nghe đi, bổn vương sẽ giúp nàng làm chủ”
Nàng nhìn hắn rồi lại thở dài một tiếng không nói gì.
Lam Triệt đối với hành động đó của nàng càng thêm nóng ruột, gấp gáp nói:
“ Chuyện đó lớn lắm sao? Nàng đừng lo, cho dù lớn đến đâu bổn vương vẫn
giải quyết được? Hay là nàng để tâm đến chuyện công chúa Phong tộc kia?
Nếu là như vậy, thì nàng không cần phải lo, bổn vương tuyệt không thay
lòng, thề cả đời này chỉ yêu một mình nàng!”
Nói xong, hắn còn giơ tay lên trời biểu thị sự cương quyết. Nhìn hắn như vậy, nàng lại không đành lòng nên chậm rãi lên tiếng:
“ Chàng không cần thề thốt như vậy. Ta không phải lo việc chàng thay lòng hay không, chỉ là, ta thấy thật tội cho cô công chúa kia”
“ Thế
nào mà tội?” Lam Triệt cau mày kiếm, ra vẻ không tán đồng với ý kiến của nàng. Công chúa chết tiệt của Phong tộc đó chọn ai không chọn lại chọn
hắn, phá hỏng tình cảm vừa mới cải thiện được một chút của hắn, chưa kể
đến việc có khả năng ả sang Mạc quốc hòa thân là có âm mưu bất chính
,hắn hận chưa thể băm vằm ả ta ra thành trăm mảnh, vậy mà Nguyệt nhi lại còn tội nghiệp cho ả?
Nàng chẳng để tâm đến thái độ của hắn, ngón tay vân vê một lọn tóc của hắn, thờ ơ nói:
“ Nàng ta tốt xấu gì cũng là một công chúa, thân thế, địa vị cao quý biết bao, vậy mà lại phải cắn răng làm một trắc phi, trong khi ta bất quá
chỉ là một thiên kim tiểu thư thấp kém , vậy mà được làm chính phi, sau
này chúng ta lại bày kế đuổi nàng ta đi, nhưng sau khi đuổi được rồi,
còn ai dám lấy một công chúa bị ruồng bỏ đây?”
“ Hóa ra là chuyện vặt vãnh này! Ai nói nàng địa vị thấp kém! Nàng xinh đẹp như vậy, văn
võ song toàn, so với nam nhân còn muốn hơn, nữ nhân trên thiên hạ này
làm gì có ai vừa cầm kỳ thi họa vừa là cao thủ như nàng? So với ả công
chúa kia, nàng tốt gấp vạn lần”
Nhận được lời nịnh nọt của Lam Triệt, tâm tình nàng tốt hẳn lên, chu mỏ nhìn hắn:
“ Chàng chỉ được cái nịnh nọt”
“ Sai rồi, đây gọi là sủng lên đến chín tầng mây!” Hắn thuận thế vòng tay qua eo ôm nàng sát lại gần, cúi xuống ngậm lấy cánh môi quyến rũ mềm
mại như cánh hoa của nàng.
Cả cuộc đời này, Đông Phương Lam Triệt hắn có chết cũng không muốn rời xa nàng! Bởi vì, hắn đã quen có nàng
bên cạnh, đã quen với bờ môi mềm mại ngọt ngào của nàng, khuôn mặt yêu
kiều diễm lệ của nàng, hay sự lạnh lùng, đáng yêu của nàng, tất cả những thứ thuộc về nàng, hắn không thể nào mất được, cũng không muốn mất đi.
Vì thế cho nên, mặc kệ ả công chúa Phong tộc kia thế nào, hắn cũng quyết đuổi đi cho bằng được.
Về đến vương phủ, hai người trở về phòng tắm rửa sạch sẽ sau một ngày
đường vất vả. Tịch Nhan và các a hoàn trong vương phủ thấy sau chuyến đi này, vương gia và vương phi có vẻ như tình cảm hơn nhiều, đặc biệt
vương gia lại còn vô cùng sủng ái vương phi, vương phi cũng đối với
vương gia đặc biệt quan tâm chăm sóc.
Ví dụ như lúc nãy, vương
gia sau khi tắm rửa xong, liền đích thân qua tẩm thất của vương phi cùng dùng bữa tối, thấy nàng ăn mặc mỏng manh, gió đêm se lạnh, liền cởi
luôn áo bào viền lông cáo trắng trên người xuống khoác lên cho nàng, lại còn dịu dàng hôn lên trán một cái.
Còn vương phi của bọn họ từ
đầu đến cuối bữa ăn, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho vương gia, thấy vương
gia không khéo gỡ cua, liền xắn tay áo thay hắn gỡ cùng một lúc hết ba
con, trong khi bản thân ngay cả một miếng thịt cũng chưa ăn. Hay lúc
dùng món tráng miệng, thấy vương gia không thích ăn bánh quế hoa, liền
đích thân xuống phòng bếp chọn mấy quả táo đem cắt cho vương gia ăn.
Ăn xong còn ra tiểu đình gần ao sen ngắm trăng, thỉnh thoảng nàng còn dựa vào người vương gia vô cùng thân mật.
Lúc đi ngủ còn đuổi hết mấy a hoàn ra ngoài , để đích thân thay tẩm y cho
vương gia. Điều này từ lúc vương phi gả vào vương phủ chưa từng xảy ra,
vì thế đây là một tín hiệu tốt ! Xem ra, năm sau là vương phủ của bọn họ sẽ có một tiểu thế tử đáng yêu thanh tú rồi!
Sau hơn hai canh giờ song tu, hai người mới bàn đến chuyện làm cách nào để đuổi công chúa đi.
Cách thì có nhiều, nhưng lại không biết làm thế nào để giữ thể diện cho ả.
Lam Triệt không đủ kiên nhẫn , thảo luận chưa được lâu đã lắc đầu , liên tục trầm giọng nói:
“ Ta không nghĩ nữa, không nghĩ nữa! Ả phá
hoại hạnh phúc của ta, dám làm cho Hoàng thượng lo lắng , tội đáng muôn
chết! Ta thấy nàng cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều làm gì, ta trực tiếp
đến Phong tộc một đao giết ả là xong!”
“ Chàng đừng có ăn nói hàm hồ. Chàng giết ả, Phong tộc và Mạc quốc sẽ khai chiến”
“ Chẳng qua chỉ là một Phong tộc nhỏ bé, còn chưa bằng một phần năm Mạc
quốc chúng ta, ta lại là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, sát phạt một
Phong tộc, có gì là khó khăn?” Lam Triệt hất mặt khinh thường.
Nàng lấy tay gõ gõ lên trán hắn, bật cười giải thích :
“ Có phải từ sau khi lấy ta rồi, chàng kém thông minh đi không thế? Phong tộc nếu dễ dàng đối phó như vậy, Hoàng thượng hà tất phải để công chúa
đến đây hòa thân, dẫn sói vào nhà?”
“ Hứ”
“ Thân là thần
tử, chúng ta cũng nên thay bệ hạ giải quyết một phen. Chàng cũng đừng
nghĩ tới việc đi ám sát Phong vương, như vậy là không quang minh chính
đại”
“ Vậy chúng ta bày kế đuổi ả công chúa kia đi , nhằm cắt đứt tai họa, như vậy chẳng phải là không quang minh chính đại sao?”
“ Ừm… đúng là có chút mờ ám, chỉ là, như vậy sẽ tránh xảy ra xung đột hơn là ám sát Phong vương. Hơn nữa, Phong tộc mất vương, sẽ xảy ra bạo loạn , như vậy sẽ có rất nhiều dân lành vô tội chết” Nàng cau mày lại.
“ Ồ?”
“ Nói tóm lại, chúng ta phải tìm cách đuổi công chúa đi , như vậy là được rồi”
“ Ừ ừ, tất cả theo ý nàng, bây giờ chúng ta ngủ được chưa?”
“ Còn chưa bàn kế, ngủ cái gì! Theo ta, đầu tiên phải làm thế này…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...