Giữa hoa viên tan hoang, một nữ tử vận một bộ y phục màu hồng nhạt mỏng ,
làm nổi bật lên làn da trắng mịn màng của nàng, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, tay lại cầm roi da dài , cũng là vật vừa “tàn sát” mấy
khóm hoa đáng yêu kia.
A hoàn thân cận của nàng, Tịch Nhan nãy giờ đứng yên một bên , thấy chủ tử mình như vậy, liền tiến lên khuyên nhủ :
“ Tiểu thư a, người bình tĩnh, chuyện đâu còn đó, tiểu thư làm hỏng hoa
viên rồi, lão gia sẽ rất…buồn phiền a. Đối với tiểu thư cũng không có
lợi lộc gì, chỉ thêm mệt mỏi”
“ Hừ! Tịch Nhan, em bảo ta phải làm sao? Lão nhân gia cư nhiên dám đồng ý gả ta cho cái tên tiểu Kính Dương Vương kia! Một kẻ nổi tiếng giết người không chớp mắt kia!” Lăng Bích
Nguyệt hậm hực vứt roi sang một bên, ngồi bệt xuống đất.
“ Ai da
da, tiểu thư, là ai nói bậy thế a? tiểu Kính Dương Vương là người tài
giỏi phi thường, không phải giết người không chớp mắt, người ta là đệ
nhất sát thủ a” Tịch Nhân xua tay liên tục, miệng thì không ngừng giải
thích.
“ Hừ, thiên hạ đệ nhất sát thủ sao? Vậy hẳn tên này giết
người nhất định không gớm tay mới có biệt danh như thế, ai biết được sau này hắn không giết ta đi?”
“ Nào có nào có… “
“ Không
nhiều lời, theo bản tiểu thư đi hai mặt một lời với lão nhân gia!” Nàng
đứng bật dậy, tùy tiện xốc váy lên, sải những bước dài hướng tới thư
phòng của Lăng thượng thư mà đi. Còn Tịch Nhan thì phải lẽo đẽo theo
sau.
Phải, thực ra, Lăng Bích Nguyệt là một con người nóng tính,
có chút đanh đá do được cưng chiều thái quá. Nhưng trước mặt mọi người,
nàng lại tỏ ra nhu mì dịu dàng nên chẳng ai biết. Còn a hoàn thị vệ
trong phủ đã được nàng mua chuộc bịt mồm hết cả lũ, tuyệt không ai được
phép tiết lộ.
Trong thư phòng, Lăng Thượng thư và phu nhân run
rẩy trốn dưới gầm bàn, mặt xanh lét. Hức, đứa con gái này, hồi xưa vì
quá cưng chiều, đánh cũng không nỡ, lại cho nó đi học võ của một cao
nhân. Bây giờ thì hay lắm, hở tí là bị nó uy hiếp rồi
Đoạn, cửa phòng rầm một tiếng mở ra, Lăng Bích Nguyệt hùng hùng hổ hổ bước vào, nhíu mày nhìn hai người :
“ Cha, nương! Hai người mau đứng dậy! Con đã làm gì đâu? Chẳng qua con muốn bàn với cha nương một chuyện thôi”
Nàng đương nhiên sẽ không đánh họ , nhưng họ làm sao dám ra đối mặt với một sư tử như nàng?
“ Không sao không sao, phụ thân mẫu thân ngồi đây nghe con nói” Lăng thượng thư gương cười.
“ Được, vậy cha nương nói xem, hôn sự này, cha nương có hủy hay không?”
“ Nguyệt nhi a, con có phải điên rồi hay không? Hôn sự này là do Kính
Dương Vương đích thân viết thư cầu thân với bên nhà chúng ta, chúng ta
chẳng qua chỉ là một cái thượng thư, từ chối Kính Dương Vương, làm sao
có gan nha?”
“Kính Dương Vương thì đã làm sao? Lẽ nào Kính Dương
Vương là người chính trực lại đi ép người ta gả con gái cho con mình
trong khi người ta không muốn?”
“ Nhưng như vậy là không cấp cho
ngài ấy mặt mũi! Ngài ấy cũng là hoàng tộc, chuyện này có thể làm cả gia tộc ta bị tru di hết đấy!”
Phu nhân thấy cứ thế này không được,đành bò từ dưới bàn lên, lại gần nàng nhẹ giọng vỗ về :
“ Nguyệt nhi, nương biết con rất khó để chấp nhận hôn sự này , nhưng mà
tiểu Kính Dương Vương là thiên tài , trong thiên hạ này có ai sánh được
với ngài ấy? Kết hôn với ngài ấy, con tương lai sẽ là Kính Dương Vương
phi oai phong cao quý biết mấy, sung sướng hưởng cả đời không hết, huống gì tiểu vương gia lại rất phong lưu tiêu sái?”
“ Hừ..”
“
Ngoan, cả đời này mẫu thân chưa từng yêu cầu con cái gì, cũng chưa từng
muốn con báo hiếu, nhưng lần này, Nguyệt nhi, hãy vì thể diện của hai
bên, chấp nhận hôn sự này”
…
Tối hôm đó, nàng đã hạ quyết định, sẽ đi giết thế tử Kính Dương Vương Đông Phương Lam Triệt kia!
Cho dù có bị phạm tội khi quân hay tru di cửu tộc, nàng không quan tâm!
Nàng chỉ biết, nàng không thể chấp nhận được việc hôn sự nhảm nhí này!
Hơn nữa, tiện đây xem thử khả năng võ công của hắn thâm hậu tới đâu? Nếu
thật sự hắn có khả năng đấu lại nàng, thì may ra nàng có thể thay đổi ý
định, chấp nhận hắn làm phu quân cũng nên, ha ha…
Trong đêm tối , một bóng đen nhỏ nhắn phi thân ra khỏi phủ Lăng thượng thư,hướng thẳng tới Kính Dương Vương phủ.
…
Lúc này, trong phòng , Lam Triệt đang hết sức nhàn nhã uống trà đọc thư văn. Bất thình lình, khóe môi hắn hơi cong lên.
Khi nào thì nữ nhân ấy xuất hiện nhỉ?
…
Khoảng ba tuần trà sau, nàng đã xuất hiện trên nóc phòng của hắn. Định im hơi
lặng tiếng phóng phi tiêu độc thì lại nghe thấy một thanh âm chế giễu
bên tai :
“ Ha ha, đã tới thì là khách! Lăng tiểu thư hà tất phải lên nóc phòng?”
Nàng giật mình. Thân thủ của nàng rõ ràng một chút tiếng động cũng không có, xưa nay cũng chẳng ai phát hiện được, sao trong một thời gian ngắn như
vậy, đã bị hắn phát hiện rồi?
Nàng cũng có chút hứng thú nha, xem ra, tên thế tử này không phải là đồ phế vật rồi.
Lăng Bích Nguyệt thản nhiên nhảy xuống, phi thân vào phòng qua cửa sổ, đứng
đối diện với hắn vẫn đang hết sức bình tĩnh ngồi uống trà, ngay cả nhìn
cũng chẳng thèm nhìn nàng.
Được, được lắm, tên nam nhân chết tiệt, từ xưa đến nay, chưa ai dám có thái độ đó với bản tiểu thư đâu!
“ Lăng tiểu thư, à không , hôn thê à, nàng nửa đêm đến tìm gặp bản thế tử là có chuyện gì? Có phải nóng lòng quá, muốn cùng bản thế tử một đêm
phong lưu sao?” ( ặc ặc… anh à, mặt anh dày quá rồi)
“ Ay da, suy nghĩ của thế tử điện hạ thật là phong phú nha. Cái gì mà thế tử không
màng nữ sắc, lạnh lùng? Hừ! Chẳng qua chỉ là giả tạo mà thôi!” Nàng đắc ý chống hông.
“ Nàng thì thế nào? Hình như khác hẳn với lời đồn
đại của mọi người, chẳng qua là một nữ tử đanh đá bộp chộp mà thôi!” Hắn cười nhạt một tiếng, bấy giờ mới chịu bỏ cuốn sách xuống, mắt phượng
hẹp dài chăm chú tỉ mỉ nhìn nàng.
“ Ngươi….Hừ!Mau đi chết đi!” Nàng rút roi da bên hông ra, dùng hết sức hướng hắn quật tới với tốc độ ánh sáng.
Lam Triệt thế nhưng vẫn thản nhiên… dùng hai ngón tay dễ dàng bắt lấy roi , dùng lực một chút, nàng liền bị lực của hắn truyền qua roi mà bắn ra
xa,va vào tường, bên khóe môi hồng đào chảy xuống một dòng huyết sắc.
Lăng Bích Nguyệt dùng tay áo lau nhẹ khóe môi, có chút tán thưởng nhìn hắn :
“ Hừ, thân thủ quả nhiên rất phi phàm!”
“ Nàng quá khen rồi” Hắn nâng cốc trà lên, tùy ý xoay xoay. “Một chút bản lĩnh đó của nàng mà cũng muốn giết bản thế tử ta sao?”
Nàng nghiến răng, kiên cường đứng dậy, rút từ trong người ra ba ngân châm
độc mà ở cuối ngân châm có một sợi chỉ, nàng quấn ba sợi chỉ đó vào ba
ngón tay thon dài , điều khiển ba ngân châm phóng tới chỗ hắn liên tục
đâm.
“ Dùng đến cả ngân châm sao?” Lam Triệt nghiêng người né đi mấy cái ngân châm không ngừng đâm tới quanh hắn.
“ Có gì đặc biệt sao?”
Hai người cứ ta đánh ngươi né một hồi, dường như đã thấm mệt, Lam Triệt dứt khoát giật lấy roi da của nàng, không để nàng kịp phản ứng, trói chặt
nàng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...