Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành


Lưỡi linh hoạt chậm rãi quét lên, chậm rãi thành công lôi kéo đầu lưỡi nhỏ nhắn kia.
"Ưmh", Liễu Tịch Nhược sửng sốt, kinh ngạc vì hắn lại có phản ứng đồng thời đầu lưỡi cũng không khỏi tự chủ chuyển động, không nghĩ tới Mục Kỳ còn phản ứng mạnh hơn.
Nàng chỉ cảm thấy choáng váng một hồi, lưỡi không ngừng quấn quýt chồng chéo trong miệng kích thích thần kinh của nàng, nhiệt độ trong miệng càng lên cao, làm cho nàng bất tri bất giác rối loạn tâm trí.
Mắt không biết từ lúc nào từ từ nhắm lại, đắm chìm trong lửa nóng đột ngột này, lý trí đã sớm nghe theo trái tim nàng.
Gió lạnh ngoài cửa sổ, cho dù ánh nắng ấm áp quét qua, cũng không ngăn được mùa đông lạnh lẽo này, mà bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Hai người quấn quýt trên chiếc giường, một người hôn mê, chỉ có thể dựa vào mùi vị quen thuộc vô thức hôn nàng, liên tục mấy ngày nhung nhớ, trong lòng lo lắng sợ hãi, giờ phút này dường như mới tìm được cảm giác của sự sống, làm cho trái tim vẫn treo lơ lửng có được sự yên bình chưa từng có.
Mà một người khác, mặc dù không hôn mê, nhưng lúc này lại cảm thấy đầu óc choáng váng không biết vì sao.

Nhiệt độ dần tăng cao đã tiêu hao hết toàn bộ lý trí, không tự chủ được, nàng từ từ hãm sâu vào nụ hôn này, từ vừa mới bắt đầu còn ngây ngô càng về sau càng quen thuộc, dường như đã nhắm chặt từ lâu, trong lòng tràn đầy cảnh giác, bởi vì hắn đột ngột xông vào, ban đầu còn xa lạ càng ngày càng quen thuộc.
"Ưhm." Liễu Tịch Nhược vô ý chạm tay vào ngực, có thể sẽ chết Hàn Sơn mộc đã bắt đầu xảy ra tác dụng, khiến Mục Kỳ hừ nhẹ một tiếng.
Đột nhiên phát ra âm thanh, khiến cho tâm trí Liễu Tịch Nhược lập tức quay trở lại.

Nàng kinh ngạc mở mắt, nhìn gương mặt tuấn tú ngay trước mặt, trong lòng có chút chùng xuống.

Cho dù khuôn mặt này bị độc dược hành hạ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai má ửng hồng, khiến người ta không thể dời mắt, người đàn ông này quả nhiên có thể làm cho người ta điên cuồng từ bỏ mọi thứ.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, lúc này mới phát hiện môi của mình và Mục Kỳ ở cùng một chỗ, mà đầu lưỡi của bọn họ lại quấn quýt cùng một chỗ.
"Soàn soạt ¬¬¬¬¬——" lập tức, Liễu Tịch Nhược đứng lên, nhanh chóng rút lại đầu lưỡi đang dây dưa với Mục Kỳ.

Ở trên giường Mục Kỳ hơi nhíu mày, môi mấp máy, hình như bất mãn vì chiếc lưỡi đột nhiên rời đi.
Liễu Tịch Nhược nhìn đôi môi đóng mở của Mục Kỳ, gương mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, không ngờ nàng lại có thể hôn Mục Kỳ, nàng chỉ muốn mớm thuốc cho hắn, nhưng không ngờ sẽ rối loạn tâm trí mà hôn hắn, càng không ngờ đến hắn lại có phản ứng như vậy.
Tuy Nhiên, điều này có nghĩa là thuốc đã phát huy tác dụng rồi sao, nghĩ đến đây, vẻ mặt ngượng ngùng của Liễu Tịch Nhược lập tức biến mất, xoay người đi tới cạnh bàn cầm lấy một viên trắng như tuyết hình dáng của "Bạch Kỳ tuyết" nhìn rất giống như San Hô cẩn thận tỉ mỉ quan sát một chút, sau đó khóe miệng nở một nụ cười, đặt nó vào bên trong một hộp màu vàng cỡ cái chén, sau đó chậm rãi dung lực từ trên xuống, một chút mồ hôi từ trên trán Liễu Tịch Nhược lại chảy xuống, thân thể của nàng khẽ lắc lư, mắt thấy thân thể liên tục phát công lực càng ngày tiêu hao nội lực cho việc "Chế thuốc" này, lúc này, đột nhiên trong hộp phát ra một ánh sáng trắng, màu trắng hình dạng San Hô của Bạch Kỳ tuyết đột nhiên hóa thành một chất lỏng màu trắng, xem ra giống như một loại keo trắng.
Liễu Tịch Nhược nhìn thành quả trong hộp, không để ý mồ hôi trên trán cùng với cơ thể yếu ớt của việc tới tháng, từ từ thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nở nụ cười.
Nhưng đến lúc nàng xoay người đối mặt với Mục Kỳ rốt cuộc không thể cười được.
"Bạch Kỳ tuyết" cùng"Hàn Sơn mộc" mặc dù là bảo vật ngàn năm khó gặp, không chỉ có tác dụng hồi sinh người chết, có công dụng giải được trăm độc, hơn nữa một khi người tập võ ăn vào, chắc chắn công lực sẽ tăng.

Nhưng, điều khiến người ta không biết chính là, "Bạch Kỳ tuyết" và "Hàn Sơn mộc" không chỉ có hình dạng phức tạp, cần phải hấp thụ một công lực cực lớn, mới có thể hòa tan thậm chí hóa thành bột, hơn nữa, bọn chúng cần nội lực từ từ thúc đẩy biến hoá, tâm phải giữ vững yên tĩnh, nếu không để ý phản ngược lại công lực, ngược lại bị"Bạch Kỳ tuyết" hoặc"Hàn Sơn mộc" gây thương tích, trong nháy mắt sẽ mất mạng.
Hơn nữa, càng làm cho người ta không biết chính là, hai loại dược liệu này nhất định phải dung chung, mới phát huy tác dụng thật sự, hơn nữa "Hàn Sơn mộc" này phải phối hợp với một phần nhỏ "Bạch Kỳ tuyết" để uống, mà"Bạch Kỳ tuyết" cũng phải dùng nội lực biến thành chất lỏng, sau đó truyền khắp cơ thể, dùng thuốc này bên ngoài bôi, mới phát huy tác dụng thật sự của dược liệu.
Hơn nữa nếu hai loại dược liệu này sử dụng sai cách, chắc chắn sẽ trở thành một loại kịch độc, trong nháy mắt sẽ lấy đi tính mạng.
Những chuyện này, Liễu Tịch Nhược đều biết, tất nhiên, giống nhau như nàng các sư huynh sư muội đều biết, dĩ nhiên còn có sư phụ của bọn họ cùng sư nương và các sư thúc.
Bởi vì nơi sinh trưởng của "Hàn Sơn mộc" cùng"Bạch Kỳ tuyết" chính là nơi bọn họ lớn lên, mà những thứ gọi là bảo vật ngàn năm khó gặp này lại là đồ ăn của họ từ nhỏ đến lớn, ăn đến mức cảm thấy ngán"Món ăn gia đình" này.

Cho nên, mỗi người trong các nàng đối với cách sử dụng hai loại dược liệu này nắm trong lòng bàn tay, nhưng bởi vì biết nên mới trở nên khó khăn.
Liễu Tịch Nhược khó khăn đứng ở trước giường, cau mày.

Loại thuốc này nếu để cho Lưu Toàn bôi, một khi có gì sơ xuất, hậu quả có thể không tưởng tượng được, nhưng, nếu như không để Lưu Toàn bôi, như vậy, toàn bộ ở Kỳ Vương phủ này người có thể quang minh chính đại cởi sạch quần áo của Mục Kỳ cũng chỉ sợ có mình nàng.
Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời bắt đầu u ám, sau đó cắn răng, cánh tay nhẹ nhàng vừa nhấc lên, một cây trâm hoa từ trên tay bay ra, chính xác đánh vào cây gậy chống trên cửa sổ.
Chỉ nghe hai tiếng "Pằng ——".


Cây gậy chống cửa sổ cùng cây trâm hoa rơi xuống đồng thời cánh cửa khép lại.
Sau khi nhìn thấy cửa sổ khép lại, Liễu Tịch Nhược mới cắn răng, nhắm mắt lại từ từ đến gần Mục Kỳ.

Nàng đưa tay tìm đến cổ áo của hắn, nắm lấy cổ áo gần như đã mở ra, hít vào một hơi thật sâu, giống như nàng đang lấy dũng khí để kéo.
Nhưng khi cởi quần áo hình như gặp trở ngại, Liễu Tịch Nhược cau mày, lần nữa dùng sức kéo, nhưng kết quả cùng như lần đầu tiên, vẫn không cởi xuống hết được.
Liễu Tịch Nhược cau mày lần nữa, bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó chậm rãi mở mắt.

Mới vừa mở mắt, đập vào mắt là bộ dạng bán khoả thân của người đàn ông hoàn mỹ.
Lúc này nửa người trên của Mục Kỳ bởi vì Liễu Tịch Nhược lôi kéo đã không còn quần áo, từ đó lộ ra dáng người hoàn mỹ của hắn không có một chút thịt thừa, cho dù tùy tiện để vài người phụ nữ nhìn sợ rằng cũng sẽ không cầm được chảy nước miếng.

Mà lúc này hắn bởi vì dược liệu "Hàn Sơn mộc" đã phát huy tác dụng, trên mặt đã từ từ mà khôi phục màu sắc bình thường.

Hơn nữa toàn thân trên dưới còn lộ ra một màu đỏ nhạt, Mục Kỳ như vậy, rất dễ có thể đi quyến rũ tâm trí của người khác.
LiễuTịch Nhược nhìn nửa thân trên trần trụi của Mục Kỳ, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng, tấm màn che đáng thương lại một lần nữa mất đi tác dụng, làm sao cũng không có cách nào ngăn trở được màu sắc trên mặt Liễu Tịch Nhược.
Khuôn mặt lười biếng có vài phần mệt mỏi của nàng, nhắm mắt theo lồng ngực cường tráng của Mục Kỳ chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhìn thấy thắt lưng quấn quanh đầy áo lót của hắn từ từ cau mày, sau đó, vươn tay, cởi bỏ quần áo vướng víu ở eo, sau đó, một lồng ngực hoàn chỉnh xuất hiện ở trước mắt của nàng.
Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng nuốt một hơi, tay tiếp tục dừng trên hông của Mục Kỳ, nắm lấy dây đeo trên quần lót của hắn, đang giãy dụa cuối cùng.
Nhưng chỉ một lát, Liễu Tịch Nhược cắn răng một lần nữa, sau đó kéo toàn bộ quần lót xuống.

Đồng thời cởi ra, mặt của Liễu Tịch Nhược cũng nhanh chóng chuyển hướng, cố gắng không nhìn nửa người dưới của hắn.
Nhưng không nhìn có vẻ không thực tế.
Liễu Tịch Nhược cầm thuốc nhẹ nhàng bôi ở lòng bàn tay sau đó từ từ đặt lên trên ngực của Mục Kỳ, nhẹ nhàng vòng quanh, thoa đều lên, nàng cố gắng nghiêng đầu không nhìn tới cơ thể phía dưới kia, tay tự tìm tòi di chuyển xuống dưới, cơ thể vừa mới bắt đầu lạnh lẽo lại càng ngày càng nóng.
Liễu Tịch Nhược sững sờ, gương mặt cùng với hai tai cũng trở nên đỏ bừng.
Bàn tay lan ra di chuyển, từ từ đi xuống, nhẹ nhàng vòng qua hắn không có một tí thịt thừa, bụng bằng phẳng, sau đó, từ từ xuống phía dưới.

.

.

.

.

.

.
Tầm mắt lơ đãng xẹt qua phía dưới bụng của hắn, lại khiến cho Liễu Tịch Nhược hoảng sợ, rõ ràng cơ thể hôn mê, không ngờ lại có phản ứng.
Nghĩ đến cái đó đứng thẳng lên.

.


.

.

.

.

.

cổ của Liễu Tịch Nhược cũng không ngừng đỏ lên.
Nhưng động tác bôi thuốc của nàng không dừng lại, cũng không thể dừng lại, bởi vì đây không chỉ đơn thuần lấy tay bôi thuốc lên cơ thể hắn, mà đồng thời bôi thuốc cho hắn, dung nội lực nhất định, để thúc đẩy "Bạch Kỳ tuyết" thành công tiến vào trong cơ thể Mục Kỳ, đồng thời cũng có thể đả thông huyệt đạo của Mục Kỳ bởi vì độc dược phong bế mấy ngày nay.
Bàn tay mềm mại cùng với tác dụng của Bạch Kỳ tuyết, làm cho bàn tay mềm mại của nàng cảm giác hết sức trơn mềm, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua toàn thân của hắn.
Mãi cho đến đầu ngón chân của Mục Kỳ, Liễu Tịch Nhược mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cơ thể mà trước đó mình đã sờ qua, sau đó, nhắm mắt lật người hắn lại.
Sau đó một lần nữa trượt từ trên xuống dưới.
Nhìn tấm lưng cũng cường tráng của Mục Kỳ, lại nghĩ tới lồng ngực làm cho người ta thèm thuồng kia, Liễu Tịch Nhược cảm thấy miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng một cái.
Nàng không thể không nói, người đàn ông này có thể làm người ta điên cuồng.
Nhưng đáng tiếc chính là, bây giờ Liễu Tịch Nhược không thể nhàn hạ thưởng thức thoải mái.

Nàng vẫn như cũ di chuyển bàn tay mềm mại, nhưng rất rõ ràng, động tác của nàng đã chậm đi rất nhiều, trên trán mồ hôi ngày càng nhiều, tấm màn che trên mặt cơ hồ bị mồ hôi chảy xuống thẩm thấu.
Bây giờ động tác của nàng cơ hồ không còn linh hoạt, ý thức của nàng cũng càng ngày càng mơ hồ, trong lúc mơ hồ chỉ thấy tay của mình từ từ chuyển động, thậm chí còn không rõ chính mình sờ ở chỗ nào.
Cho đến khi bàn tay mềm mại của nàng trượt đến mắt cá chân của hắn một lần nữa, Liễu Tịch Nhược mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nằm xuống bên cạnh Mục Kỳ.
Nàng quá mệt mỏi, liên tục sáu ngày sáu đêm đi đi về về, hơn nữa quá trình điều chế thuốc phải dùng đến nội lực, đã sớm khiến cho cả người nàng mệt mỏi.

Cho dù cơ thể nàng có khoẻ mạnh đến đâu, cũng không ngừng giày vò như vậy.
=
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyênqua cửa sổ len lén lẻn một chút vào bên trong phòng, sau đó "Nhìn" xem đôi nam nữ nằm trên giường.
Mục Kỳ dùng một tay đứng dậy, vẻ mặt thỏa mãn nhìn người nhắm chặt hai mắt trong ngực, trong mắt có vài phần dịu dàng cùng cưng chìu khiến cho người khác kinh ngạc.
Lúc nửa đêm hắn tỉnh lại liền phát hiện cư nhiên mình nằm sấp ở trên giường, sau đó nghi hoặc xoay người lại đồng thời chợt phát hiện mình cư nhiên bị cởi sạch không mặc một chút quần áo!
Mà càng khiến hắn kinh ngạc chính là, lúc này, bên cạnh hắn còn có một người khác nằm.
Hắn kinh ngạc cúi đầu, trong lúc mơ hồ ngửi được mùi hương hoa mai quen thuộc, nhìn vào mắt Liễu Tịch Nhược càng thêm vui mừng.
Nàng đã trở lại, thật tốt!
Hắn ôm nàng, ôm nàng thật chặt, căn bản không chú ý cơ thể trần truồng của mình.
Chỉ là, hắn nghi ngờ cúi đầu, thừa dịp ánh trăng nhìn về phía người trong ngực.
Tại sao nàng lại ở trên giường của hắn? Theo như sự hiểu biết của hắn về nàng, cho dù xảy ra tình huống gì, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng leo lên giường của hắn, mà dưới tình huống toàn thân của hắn trần trụi.

Hắn nhìn vẻ mặt lười biếng mệt của nàng, khóe mắt hơi nhíu, sau đó tầm mắt chuyển đến bàn trong phòng, thấy trên bàn các loại dụng cụ cùng chén, dĩ nhiên còn có hộp gỗ đàn tử kia, nếp nhăn ở khóe mắt ngày càng nhiều, từ từ biến thành một chữ "Sông" thật sâu.
Hắn bất đắc dĩ thở dài một cái.

Sau đó nhẹ nhàng cởi quần áo bên ngoài của nàng.

, chỉ để lại áo lót quần lót của nàng hai thân thể trần truồng trái ngược nhau.
"Có thật nàng vì ta lấy" Hàn Sơn mộc"cùng" Bạch Kỳ tuyết"? Có thật nàng vì ta mà tự mình chế thuốc, tự mình bôi thuốc? Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng, ta thật sự không biết nên vui hay buồn?"
Mục Kỳ nhìn nàng nhẹ nhàng nói.
Nhưng, người phụ nữ trong lòng không có bất kỳ thay đổi nào.
Nàng quá mệt mỏi, không biết vì sao, mỗi lần ngủ ở trong ngực Mục Kỳ giống như đều khiến nàng đặc biệt yên tâm mà buông lỏng, từ đó cũng khiến cho nàng từ từ buông lỏng cảnh giác, yên tâm ngủ một giấc.
Cho nên, lời của Mục Kỳ nói với nàng cũng không nghe thấy.

Đương nhiên, đồng thời cũng không nghe được động tĩnh xung quanh, ánh mắt Mục Kỳ trở nên lạnh lùng.
Mục Kỳ cười khẽ, khóe mắt cũng lạnh như băng.

Nhanh như vậy liền không kiềm chế được sao? Bọn họ cứ như vậy cấp bách muốn hắn chết?
Hắn trấn định tinh thần, đè Liễu Tịch Nhược trong ngực mình, lặng cầm con dao đặt bên gối, chờ đợi con mồi đến.
Trong bóng tối đúng là không nhìn thấy gì, nhưng Mục Kỳ lại có thể nhìn thấy rõ trong phòng này dường như không có gì thay đổi so với trước, không có một bóng dáng một người dư thừa.
Mục Kỳ cười khẽ, nghĩ thầm, lần này phái người tới, hình như so với lần trước chất lượng một chút.
Đúng lúc này, trong phòng loé lên một tia sáng bạc, một con đao sáng chói từ trên mái nhà lao xuống, nhắm thẳng vào hai người trên giường.
Nhưng đao của hắn chưa kịp chém xuống, liền bị chặn bởi một con dao ngắn.
Con đao sắc bén, một bóng đen từ trên đầu giường bay xuống, sau đó vững vàng đáp xuống bên giường.

Ngay sau đó, vài bóng người từ trên mái nhà bay xuống.
Mục Kỳ nhìn những bóng người này cười khẽ, sau đó một cái tay khác từ từ đưa lên cao, hình như búng nhẹ lưỡi kiếm vào con dao găm.
Sau đó, nhanh chóng thu tay về, đặt lên tai người phụ nữ trong ngực, che tai của nàng lại, sau đó còn nhẹ nhàng giơ lên một ngón tay để ngay khóe miệng, hướng về phía mấy người áo đen nhẹ nhàng"xuỵt" một tiếng.
Người áo đen kia bị Mục Kỳ đánh bay ra xa, làm cho choáng váng, vẫn còn đang kinh ngạc Mục Kỳ lại có thể biết võ công lúc này lại nhìn thấy hành động của Mục Kỳ, không khỏi trố mắt nhìn nhau, sau đó nghi ngờ nhìn Mục Kỳ một cái, lại hướng về phía người phụ nữ trong ngực hắn nhìn một cái.
Sau đó lại có chút suy nghĩ gật đầu với nhau một cái, một lần nữa giơ đao lên chém về phía Mục Kỳ, mà một người áo đen khác cùng lúc này giơ đao lên chém về phía Liễu Tịch Nhược trong ngực hắn.
Cùng lúc đó, người áo đen thứ ba cũng nhảy người lên, vì hai người bọn hắn một khi thất bại sẽ bổ sung thay thế.
Nhìn động tác của bọn hắn, Mục Kỳ cũng không có bất kỳ hoảng hốt nào, mà là theo bản năng ôm chặt Liễu Tịch Nhược vào trong ngực khi bọn hắn đến gần, con dao găm trong tay vung lên, con dao găm nhẹ nhàng bay ra ngoài, sau xoay một vòng quanh cổ bọn hắn, cuối cùng trong đôi mắt mở to của mấy người áo đen trở lại trong tay Mục Kỳ.
Hắn không thể không nói, "Hàn Sơn mộc" cùng"Bạch Kỳ tuyết" quả nhiên là dược liệu tốt, chỉ thời gian một đêm, hắn không chỉ có cảm giác mình chất độc đã được loại trừ hết, cả người tràn đầy sức mạnh, hơn nữa hắn còn có thể cảm thấy cơ thể của mình hiện tại so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Mục Kỳ vuốt nhẹ dao găm trong tay, giống như lơ đãng nhìn một người áo đen còn sót lại một cái, người áo đen kia sợ hãi lập tức quỳ rạp xuống đã, vội vàng dập đầu mà nói: "Vương.

.

.

.

.

.

Vương Gia, cầu xin người, tha cho ta, ta sẽ cho người biết kẻ muốn giết người là ai? Chỉ cần người không giết chết ta, ta còn chưa được chạm qua phụ nữ, còn chưa nếm thử cảm giác mơ màng như say rượu không thể chết được!"
Mục Kỳ cười khẽ, ánh mắt hơi nhíu lại, những lời này sao lại nghe quen vậy.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát người áo đen trước mặt, sao cái dáng vẻ này có chút quen mặt.
Nha.

.

.

.

.

.

Mục Kỳ hài hước cười, sau đó nhẹ nói một câu: "Lại là ngươi? Bọn họ lại còn dám dùng ngươi?"
Giờ phút này, Mục Kỳ nhớ lại người áo đen duy nhất còn sống trên đường yến hội, nhưng cũng quỳ như vậy, từng nói ta còn chưa nếm thử cái cảm giác mơ màng như say rượu.
Mục Kỳ bật cười, bọn họ không còn ai nữa sao?
"Ta.

.

.

.

.

.

Đổi tên, thay đổi tướng mạo rồi lại trở về." Người áo đen kia cũng không giấu diếm, rất nhanh trả lời nghi ngờ của Mục Kỳ.
Mà Mục Kỳ vẫn như cũ khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Lần này ta cũng sẽ không giết ngươi, giống vậy, chỉ cần ngươi truyền một câu nói."
Người áo đen kia kinh ngạc ngẩng đầu, dù sao cũng có kinh nghiệm của lần trước, lần này cũng không có giống như lần trước dường như hoảng sợ như vậy.
"Ngươi đi nói cho bọn hắn biết, bắt đầu từ bây giờ ta không sẽ yên lặng mà ngồi chờ chết, để cho bọn họ tốt nhất nên chuẩn bị cẩn thận."
Không tiếp tục một mắt nhắm một mắt mở giống như trước nữa, bởi vì hiện tại hắn có người cần bảo vệ, hắn không thể để cho nàng nhận một chút tổn thương.
=
Một lát sau, mặt trời càng lên cao, từ trên mép giường từ từ lui ra, di chuyển trên mái hiên cửa sổ, Liễu Tịch Nhược mới từ từ tỉnh lại.
Nàng mở đôi mắt xinh đẹp, môi anh đào khẽ mở, theo bản năng hừ nhẹ một tiếng.

Nhưng, cái miệng nhỏ bé của nàng mở ra còn chưa khép lại, liền cảm giác được hai phiến môi nóng rực đột nhiên khoá lên môi mình, hơn nữa, trong lúc nàng kinh ngạc, nhiệt độ nóng rực nhanh chóng lan ra, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn lấy, thành công chiếc lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng sau đó theo bản năng mút lấy, dây dưa.
Liễu Tịch Nhược sửng sốt, ánh mắt của nàng từ từ mở to, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình theo bản năng kêu lên một tiếng, sau đó chống đôi tay muốn rời môi Mục Kỳ.
Nhưng Mục Kỳ hình như không cho nàng cơ hội này, nhận ra suy nghĩ của nàng, một tay của Mục Kỳ giữ lấy gáy của nàng, cường độ hôn nàng từ từ sâu hơn, thành công cắt đứt tất cả đường lui của nàng.
Nàng dùng sức đẩy hắn, lúc này mới phát hiện ra tay mình đặt lên lồng ngực trần trụi cường tráng.

Liễu Tịch Nhược hoảng sợ, hắn còn chưa mặc quần áo! Trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh ngày hôm qua bôi thuốc cho hắn, nhất thời động tác dừng lại, cho dù là….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui