Liễu Tịch Nhược hít một hơi, một lần nữa điều chỉnh tâm tình của mình, cũng không trả lời câu hỏi của Mục Kỳ, mà là tựa đầu vi thiên, sau đó vén một góc khăn che mặt, chậm rãi cạn sạch ly rượu.
Vẻ mặt Mục Kỳ híp lại, chỉ cần Liễu Tịch Nhược vén khăn lên, hắn sẽ nhìn thấy hết thảy, nhưng ngược lại nếu đối diện với khuôn mặt đằng sau khăn che mặt cũng tốt.
Cho nên Liễu Tịch Nhược uống ly rượu một khắc, thần sắc Mục Kỳ căng thẳng, tay đã muốn duỗi ra kéo khăn che mặt xuống. Trong mắt Liễu Tịch Nhược xuất hiện hàn quang, xoay người né một cái liền tránh được bàn tay của Mục Kỳ, đáng tiếc tay của Mục Kỳ đã có chuẩn bị trước, căn bản không thoát được.
Mục Kỳ nắm chặt lấy cánh tay của Liễu Tịch Nhược, thâm ý nhìn Liễu Tịch Nhược, nói: “Không thể tưởng tượng được, Tiểu Vương phi của Bản vương lại có động tác nhanh nhẹn như vậy, thật đúng là làm cho Bổn vương kinh ngạc.”
Liễu Tịch Nhược thu hồi ánh mắt, một chút hàn quang vẫn nhìn về phía Mục Kỳ, “Ta nghĩ càng làm cho người khác kinh ngạc hẳn là Vương gia! Trong Kinh thành không ai là không biết, Tứ hoàng tử Mục Kỳ không biết võ công, nhưng biểu hiện hiện tại của Vương gia thật làm cho người ta ngạc nhiên.”
Liễu Tịch Nhược vừa nói vừa định thu hồi lại cánh tay của mình, nhưng lại bị Mục Kỳ gắt gao khóa chặt, nội lực cường hậu theo tay Mục Kỳ tỏa ra, làm cho Liễu Tịch Nhược phải từ bỏ ý định rút tay về.
Liễu Tịch Nhược kinh hãi, nội lực mạnh mẽ như vậy, võ công người này chỉ sợ hơn nàng chứ không kém. Nàng lại nhíu mày, một cỗ nội lực liền theo cánh tay đi vào lòng bàn tay, muốn hướng tới Mục Kỳ mà nhắm vào.
Lông mi Mục Kỳ chợt lóe, một chưởng kia né đi dễ dàng, đồng thời cũng buông lỏng cánh tay của Liễu Tịch Nhược.
Nhưng hắn lại khẽ di chuyển, nhanh chóng đứng sau Liễu Tịch Nhược, làm cho Liễu Tịch Nhược ngây người, rồi chạm vào lưng áo nàng.
Liễu Tịch Nhược sửng sốt, nàng kinh ngạc không phải vì Mục Kỳ tránh được một chưởng của nàng, mà là vì thủ pháp kỳ quái của Mục Kỳ, động tác quá nhanh, nhanh đến mức nàng không nhìn rõ hắn đứng phía sau mình như thế nào. Nàng vừa cảm giác cánh tay được buông lỏng thì vòng eo của mình đã bị chiếm hữu.
Thật không ngờ, lại có thể nhanh đến như vậy!
Tay Mục Kỳ vòng qua eo của Liễu Tịch Nhược, hông của nàng rất nhỏ, làm cho hắn có cảm giác yếu ớt, căn bản là không nắm chặt được. Hơn nữa, trên người nàng tản mát mùi Mai Hương, làm hắn trầm mê từng đợt.
Hắn tăng thêm lực, gắt gao ôm lấy Liễu Tịch Nhược, hận không thể dung nhập nàng vào thân thể của mình.
Loại cảm giác này, thật an tâm.
Liễu Tịch Nhược nhíu chặt lông mày, độ mạnh yếu bên hông làm nàng nhói đau, nàng mạnh mẽ lách mình, xoay mình đối diện với Mục Kỳ, muốn làm hắn buông nàng ra.
Nhưng thời điểm nàng quay đầu lại là một mảnh tối đen, ánh sáng đều bị chặn lại.
Liễu Tịch Nhược mở to hai mắt, trong gang tấc đầu óc choáng váng không thể tin nổi.
Hai mắt của Mục Kỳ cũng mở to, hiển nhiên cũng bất ngờ tình cảnh trước mắt.
Thòi gian dường như dừng lại giờ khắc này, nụ hôn này cũng không ngường lại, sự cảnh giác của hai người cũng như bị lặng đi.
Một lúc sau, Mục Kỳ mới nheo mắt lại chậm rãi nở nụ cười, nhưng hắn cũng không vội rời khỏi bờ môi của nàng. Mà là làm cho chuyện ngoài ý muốn biến hóa tiếp theo hướng của nó.
Ánh mắt Liễu Tịch Nhược càng mở to hơn!
Mục Kỳ lại hôn nàng! Liễu Tịch Nhược trừng mắt nhìn, tự nhiên hiểu rõ mọi chuyện. Môi của nàng rõ ràng phải sau khăn chen mặt, nhưng sao lại có cảm giác lành lạnh.
Làm sao có thể như vậy!! Liễu Tịch Nhược kinh hãi, môi hắn giống với tay hắn, thoạt nhìn ấm áp, nhưng thực ra lại rất lạnh.
Nhưng mà hiện tại, Liễu Tịch Nhược không nghĩ nhiều được như vậy, nàng phải tách ra khỏi người nam nhân này, lúc này, nàng rõ ràng bị ăn đậu hũ!!
Liễu Tịch Nhược liều mạng giãy dụa, nhưng Mục Kỳ cũng không tính buông nàng ra, nàng càng giãy dụa, lực hôn của nàng càng sâu sắc, nhưng lại mang cảm giác không tự nhiên.
Liễu Tịch Nhược chỉ cảm thấy người trước mặt mạnh mẽ đẩy nàng một chút, lưỡi hắn linh hoạt vờn quanh môi nàng, khẽ liếm.
Liễu Tịch Nhược run lên mạnh mẽ, trong nháy mặt khuôn mặt nàng đỏ bừng, như muốn nhập thể với y phục tân nương trên người nàng.
Cho dù võ công Liễu Tịch Nhược cao cường đến đâu, thì nàng cũng chỉ là một nữ tử, so với nam nhân, khí lực nàng vẫn rất nhỏ.
Lúc này, Liễu Tịch Nhược ngửa đầu phía sau, bị hôn mạnh mẽ nàng không thể nhúc nhích. Mục Kỳ gắt gao ôm lấy phía sau nàng, căn bản không cho nàng cơ hội thoát ra.
Người nam nhân quá đáng sợ, võ công của hắn vượt qua sự tưởng tượng của Liễu Tịch Nhược, trực giác nói với nàng không thể vì thế mà tiêu hao nội lực, điều này suýt chút nữa làm nàng mất bình tĩnh. Nàng muốn nói chuyện, không, nàng nhất định phải nói chuyện, chỉ có những lời nói đó mới làm cho Mục Kỳ dừng lại. Nhưng hình như Mục Kỳ cũng không cho nàng cơ hội làm điều này.
Nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu sắc, làm cho Liễu Tịch Nhược choáng váng từng đợt.
“Bịch ——“một tiếng, một cành cây từ ngoài cửa sổ bay vào tới bàn.
Hai người cả kinh, hai môi dính vào nhau cũng từ từ buông ra, trong nháy mắt cái bàn bị gãy làm hai.
Ánh mắt Mục Kỳ căng thẳng, hàn quang nhanh chóng hiện lên. Ánh mắt lạnh như băng nhanh chóng hướng ra ngoài cửa sổ, một thân lam sắc hiện lên, đồng thời cũng có hai bóng đen đuổi sát phía sau, chỉ nghe thấy một câu, “Chủ tử yên tâm.” Rồi không thấy bóng dáng.
Mà Liễu Tịch Nhược cũng thừa dịp Mục Kỳ phân tâm, dẫm một cái lên chân Mục Kỳ, sau đó nhanh chóng vận khí, một chưởng đánh ra. Mục Kỳ bất ngờ, dưới chân lại bị đạp một cước, vội vàng buông Liễu Tịch Nhược ra, nhưng vẫn bị một chưởng đánh tới.
Mục Kỳ ôm ngực, lui về phía sau hai bước, chậm rãi dừng lại, một lát sau mới ngẩn đầu lên nói: “Ái phi, ngươi một vốn một lời nói Bản Vương rất hung hăng, nhưng một chút tính cảm phu thê nàng cũng không lưu.”
Liễu Tịch Nhược kinh hãi, Mục Kỳ trúng một chưởng của nàng nhưng lại không có việc gì! Qua nhiều năm như vậy, không ai có thể trụ được một chưởng này của nàng, người thường thì mất mạng, cao thủ nhất đẳng thì cũng chảy máu đầm đìa, sống nhiều nhất cũng không quá bảy ngày. Nhưng người nam nhân này lại không có việc gì!!!
Hơn nữa, nàng dùng tám phần công lực, mặc dù Mục Kỳ nhìn ra, nhưng không thể tránh ra một kích này của nàng, uy lực tuy không lợi hại như lòng bàn tay nàng, nhưng là tám phần công lực, với người bình thường mà nói là chuyện không có khả năng, nhưng hắn lại chịu đựng được!!
Rốt cuộc nội lực người này thâm hậu cỡ nào?!
“Vương gia, việc này sao là hung dữ? Liễu Tịch Nhược khẽ cười nói, “Chẳng lẽ Vương gia quên, trong đêm tân hôn, tân nương phải giẫm chú rể một cước, so với ban ngày là ‘quà đáp lễ’ ”.
Sắc mặt Mục Kỳ có chút tái nhợt, hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Tịch Nhược, khóe miệng lại nở nụ cười.
Vì nụ hôn vừa rồi, môi Liễu Tịch Nhược đã ướt, lụa che mặt như dính lên môi nàng, mơ hồ có thế thấy được dung nhan của nàng.
Mục Kỳ nhẹ nhàng cười, hắn cười đến động lòng người, nhưng đồng thời cũng cười tà ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...