Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

“Đại tỷ, ý của tỷ là tỷ sẽ làm khó ta thật sao?” Liễu Tịch Nhược nháy mắt mấy cái, dáng vẻ hết sức uất ức tội nghiệp.

“Ngươi. . . . . . Ta đã nói như vậy lúc nào.”

“Lời tỷ mới vừa lời nói chính là ý này không phải sao.”

“Liễu Tịch Nhược, không phải là ngươi bị phong hàn sao? Không phải nói ngươi
bệnh không xuống giường được? Cho nên mới không đi thỉnh an sao? Nhưng
mà, dáng vẻ bây giờ của ngươi cũng có phải là dáng vẻ của người bị bệnh
đâu.” Nhị phu nhân nói.

“Tiểu thư đúng là bị phong hàn, không tin các ngươi có thể nhìn trên nóc phòng, chính là cái động lớn kia!” Hoa
Khê sợ Liễu Tịch Nhược lỡ lời vội vàng mở cửa ra, mọi người nhìn men
theo phương hướng ngón tay của nàng chỉ quả nhiên nhìn thấy một cái lỗ
thủng to.

Tam phu nhân kinh hãi che miệng, nói: “Trời ạ, tỷ tỷ, tại sao nơi này có thể có một cái động lớn như vậy, đây là làm sao?”

“Phải đó, nương.” Liễu Tịch Họa cũng nói, “Buổi tối khuya như thế này, đột
nhiên có một cái động lớn như vậy, kinh khủng đến bực nào, cũng khó
trách sẽ trúng gió rét.”

Nhị phu nhân cũng rất là kinh ngạc,
nhưng nhìn về phía khăn che mặt của Liễu Tịch Nhược lại nói: “Hừ, nơi
này vốn rất tốt làm sao có thể đột ngột xuất hiện một cái động lớn như
vậy, tại sao cố tình sau khi nha đầu nhà ngươi tiến vào lại xảy ra
chuyện như vậy, rất rõ ràng là nha đầu này của ngươi gây nên.”


Liễu Tịch Nhược hé miệng cười, thầm nghĩ xem ra ngươi còn không đến nỗi quá
ngu, còn nói:v”Rốt cuộc tại sao lại xuất hiện một cái lỗ thủng to như
vậy, Nhị phu nhân ngài không phải rất rõ ràng sao?”

Chỉ một câu
nói như vậy, cũng đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người Nhị phu
nhân, bộ mặt những người khác đều có chút tỉnh ngộ cùng kinh ngạc nhìn
Nhị phu nhân. Nhị phu nhân nhất thời không nói gì, trăm bề khó phân
biệt.

“Ngươi nha đầu này, đừng mơ tưởng vu hãm ta, nơi này của ngươi thì có quan hệ gì tới ta?”

“Tất cả mọi người đều biết, người mất hứng nhất, ý kiến lớn nhất khi ta trở
về phủ là ngài, không vừa lòng nhất đối với ta cũng là ngài. Hơn nữa,
trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, thời điểm mẹ ta còn sống, lúc
đó người không dung tha bọn họ nhất cũng là ngài?” Liễu Tịch Nhược từ từ bước nhẹ nhàng đi đến phía trước Hoa Khê còn nói, “Chẳng lẽ ta nói
không đúng sao? Nhị nương, chắc hẳn tất cả mọi người tại chỗ này đều rõ
ràng mà.”

Nhị phu nhân thấy Liễu Tịch Nhược lại nhắc tới chuyện
đại phu nhân nương nàng, đáy lòng không khỏi run rẩy, lại đảo mắt nhìn
về phía những người khác lại thấy trên căn bản mọi người cũng đều cúi
đầu, nghiễm nhiên là dáng vẻ chúng ta biết chúng ta không nói, thì tức
giận đến mức sắc mặt tái xanh, cũng không để ý hình tượng Nhị phu nhân
nữa, chỉa tay về phía nàng lạnh lùng nói: “Ngươi đừng có ở chỗ này đổi
trắng thay đen, nương ngươi chết có quan hệ gì tới ta.”


“Cái gì?” Liễu tịch Nhược Nhất kinh, “Nương ta chết đi có liên quan với ngươi?”

Ngay sau đó liền thu lại vẻ mặt, miễn cưỡng nói: “Ta cũng không có nhắc tới
chuyện nương ta, chẳng lẽ Nhị phu nhân đây là không đánh đã khai?”

“Ngươi. . . . . .” Nhị phu nhân tức giận, vung tay lên đánh về phía mặt Liễu Tịch Nhược.

Nhưng tay bà ta còn chưa có rơi xuống đã bị Liễu Tịch Nhược mạnh mẽ giữ lại.

Những người khác có chút kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, bởi vì nhìn như
nàng chỉ miễn cưỡng tùy ý giơ tay lên liền nắm chính xác được cánh tay
sắp đánh xuống tới của Nhị phu nhân, hơn nữa còn tùy ý ngáp một cái.

Vẻ mặt Nhị phu nhân cũng hết sức kinh ngạc, bởi vì ở trong nháy mắt Liễu
Tịch Nhược cầm tay bà ta lại có một dòng khí lưu xẹt thật nhanh qua mặt
của bà ta, sau đó trên mặt bỗng xuất hiện cảm giác đau rát giống hệt như vừa bị đánh một bạt tai vậy, mà rõ ràng Liễu Tịch Nhược cũng chỉ tùy ý
nắm lấy bà ta, không hề dùng sức, nhưng vì sao bà ta muốn nhúc nhích
cũng không nhúc nhích được.

“Nhị nương.” Liễu Tịch Nhược nắm tay
của bà ta, cách cái khăn che mặt mặt từ từ đến gần Nhị phu nhân, sau đó
dừng lại ở bên tai của bà ta, nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì, ta có thể nói cho ngươi biết, căn bản ta cũng không phải bị phong hàn, chính là ta
không muốn đi thỉnh an, hơn nữa, cái động trên nóc phòng kia, quả thật
cũng không phải do làm ngài, bởi vì đó là do ta làm.” Liễu Tịch Ngược
mím khóe môi, nói rất mềm rất nhẹ, nhưng khi Nhị phu nhân nghe được lại
cảm nhận được có một sự sợ hãi không nói ra được. Trực giác nói cho bà

ta biết, nha đầu này không trêu chọc được. Nàng ta khác quá xa với người nương tính tình hèn yếu của mình.

“A, đúng rồi, đừng trách ta
không có nhắc nhở Nhị phu nhân, về sau ngài vẫn là không nên đụng vào tỳ nữ của ta thì hơn, nếu không thì chết thế nào cũng không biết đâu.”

Thân thể Nhị phu nhân chợt run lên theo câu nói sau cùng của nàng.

Liễu Tịch Nhược như nguyện thấy được sợ hãi từ trên mặt Nhị phu nhân mới
chậm rãi buông lỏng tay của bà ta ra, cũng dịu dàng giúp bà ta phủi quần áo một chút còn nói: “Nhị nương, Tịch Nhược biết sai rồi, Tịch Nhược
vốn có thể cốt yếu, mong rằng Nhị nương đừng đánh Tịch Nhược nữa.”

Nhị phu nhân chợt hất tay của nàng ra, run rẩy lớn tiếng nói: “Nhanh,
nhanh, mau gọi lão gia, nha đầu này vô pháp vô thiên, muốn xin lão gia
quyết định.” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân. Bởi vì ở
trong mắt bọn họ nhìn thấy mới vừa rồi là Liễu Tịch Nhược hi vọng chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng Nhị phu nhân lại từng bước từng bước ép sát , chẳng
những mặc kệ Liễu Tịch Nhược bệnh, ngược lại còn muốn lôi chuyện này đến chỗ lão gia bên kia.

“Tỷ tỷ.” Tam phu nhân thấy tình thế càng
ngày càng không ổn, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, “Hiện tại đi gặp lão
gia không tốt lắm đâu, sáng sớm hôm nay Tứ hoàng tử Mục Kỳ đột nhiên tìm lão gia nghị sự, tỷ tỷ không nên là quấy rầy thì tốt hơn.”

“Tứ
hoàng tử? Nghị sự?” Khuôn mặt Nhị phu nhân hiện lên vẻ kinh thường nói: “ hắn một người cả ngày ăn chơi đàng điếm không để ý tới chính sự đột
nhiên nghị sự cái gì, cùng lắm chính là tới đây làm dáng một chút, cần
gì phải làm thật.”

“Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy, dù sao hắn cũng là hoàng tử, lỡ như bị hắn nghe được thì phải làm thế nào đây.” Tam phu nhân nói.

Liễu Tịch Nhiễm nghe lời nói của Tam phu nhân, vội vàng mở miệng nói: “Nương ta nói không đúng sao? Ở kinh thành ai không biết, Tứ hoàng tử cả ngày
lưu luyến trong chốn Yên Hoa (lầu xanh), không hỏi chính sự, lại còn
không được Mục Thiên Hoàng sủng ái, sao có thể so với Đại hoàng tử anh
tuấn tiêu sái, chẳng những tuấn lãng, lãnh khốc, hơn nữa còn rất được
Mục Thiên hoàng sủng ái chứ.”


Nói tới đây, Hoa Khê vốn một mực
không lên tiếng sau lưng Liễu Tịch Nhược nhất thời không nhịn được
”Phụt” bật cười, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới tình cảnh Đại hoàng tử bị cột thành một bánh chưng dùng xe lừa đưa đến cửa ngày đó.

Nhị phu nhân không vui trừng mắt liếc, Liễu Tịch Nhược không chút nào sợ hãi trợn mắt nhìn trở về.

“Hừ” Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng hất mặt đi, không nhìn tới ánh mắt lười biếng có chút lạnh lẽo của Liễu Tịch Nhược nữa.

Mà bên Liễu Tịch Họa cũng không có phát hiện Nhị phu nhân với Liễu Tịch
Nhược đang âm thầm đấu tranh, tiếp tục nói: “Tỷ tỷ, mẫu thân của ta cũng là vì tốt cho Nhị nương thôi, Tứ hoàng tử này mặc dù hoang dâm vô
độ(quan hệ bừa bãi, không có chừng mực), nhưng dù sao cũng là lời đồn
đãi, rốt cuộc hắn thực sự là như thế nào thì ai cũng không rõ ràng, hơn
nữa ta nghe nói Tứ hoàng tử cũng rất anh tuấn tiêu sái, lại còn đối đãi
với người khác rất ôn hòa.” Âm thanh của nàng ta cũng càng ngày càng
yếu, sau đó sắc mặt lại trở hồng, cúi đầu xuống.

Liễu Tịch Nhược
nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng ta lập tức hiểu thì ra nha đầu này đã đến mùa xuân, chỉ là nhớ tới Tứ hoàng tử đang được nghị luận ầm ĩ kia, thì
Liễu Tịch Nhược càng nghi ngờ.

Bởi vì bốn người tứ đại cấm vệ đều rất thần bí, cho nên trên căn bản bọn họ cũng không lộ diện, nếu như có sự tình gì, hơn phân nửa là để thân tín bên cạnh đi thi hành trước,
ngay cả Mục Thiên Hoàng cũng chỉ thỉnh thoảng mới nghe giọng nói của bọn họ một lần, chớ nói chi tới các hoàng tử. Trừ phi là có đại sự gì, nếu
không tứ đại cấm vệ sẽ không chú ý tới bọn họ, hơn nữa có vài chuyện nhỏ đều là thân tín của bọn họ hoàn thành, trừ phi thân tín của bọn họ xử
lý đại sự không tốt, nếu không ai dám kinh động tới bọn họ. Hơn nữa, đối với người thường phát bệnh lười như Liễu Tịch Nhược mà nói, điểm này
càng nghiêm trọng hơn.

“Mặc kệ nàng là hoàng tử gì, bản phu nhân
hôm nay nhất định phải đi.” Nhị phu nhân nói xong lập tức mang theo mọi
người đi về phía sảnh chính.

Liễu Tịch Nhược nhìn bóng dáng không kịp chờ đợi này của Nhị phu nhân, cười thầm một tiếng ở đáy lòng, cũng miễn cưỡng đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận