Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Đêm khuya, bên trong Thịnh vương phủ, đèn đuốc đều tắt, mọi âm thanh đều biến mất.

Nhưng mà, trong bóng đêm hàng loạt thị vệ lại đang yên lặng đứng thẳng.

Đại hoàng tử Mục Thịnh mang theo người tuần tra từng chỗ một sau đó
đứng lại trước mặt mọi người, Ám Ảnh vội vàng đi đến như trước mặt hắn
chắp tay nói: “Vương gia, đều đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Đằng sau thì sao.”

“Sắp xếp thỏa đáng rồi.” Quản gia đứng một bên cũng vội mở miệng nói:
”Vương gia cứ yên tâm, toàn bộ đều đã sắp xếp thỏa đáng, dù Ngọc Diện La Sát kia có ba đầu sáu tay cũng sẽ có đến mà không có về.”

“Ừm.” Ngọc Diện la sát! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Thịnh vương ta.

Hai canh giờ sau.

Mục Thịnh lại quay lại.”Còn chưa tới sao?”

“Chưa từng.”

“Bên trong không có động tĩnh gì sao.”

“Yên tâm đi, Vương gia, chúng ta đều đã đặt cao thủ ở bên này, lại cố ý tiết lộ vị trí khố phòng, chắc chắn đến chết Ngọc Diện La Sát cũng sẽ
không nghĩ đến khố phòng chân chính nằm ở chỗ này. Hơn nữa, dù hắn tìm
tới được nơi này, nhưng có vào lấy được hay không lại không chắc chắn
rồi.” Ám Ảnh có chút đắc ý nói.

“Tốt, giữ vững tinh thần, gia tăng trông coi nghiêm ngặt.”

“Vâng ạ!”

Một lúc lâu sau, Mục Thịnh vẫn không chờ được Ngọc Diện La Sát tới, càng ngày càng bất an, lập tức đi tới khố phòng lần nữa.

“Đều đã canh ba trời sáng, làm sao còn chưa đến, khẳng định có vấn đề,
mở cửa.” Trong lòng Mục Thịnh cảm thấy không tốt, vội vàng sai người đi

mở cửa.

“Két ….” Cửa mở.

Mục Thịnh đi vào cửa, thấy
mấy rương chứa châu báu Kim Ngân, thùng Tử Mộc kia vẫn còn, không khỏi
thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa khẽ ngẩng đầu, lập tức thấy bức《 giang sơn phú thủy 》có tiếng thế gian hiếm có giá trị lên tới trăm vạn lượng bạc
trắng trên tường, ánh mắt lướt tới bên phải, lập tức thấy một đôi ngọc
như ý óng ánh trong suốt, toàn thân sáng trưng, một đôi tượng gốm sứ
thanh hoa đứng đầu miệng rộng cổ Lưu Ly nhỏ hai tai đầu tròn xuất xứ từ
tiền triều, còn có một chiếc nghiên mực Dịch hoa văn tươi đẹp ở tại thời kì chiến loạn mấy trăm năm trước, tài nghệ gia công khó phân... . Còn
có vô số các đồ chơi quý giá có tiếng khác.

“Hừ.” Mục Thịnh
cười nhẹ, thuận tay mở thùng trước mặt ra “Xem ra thần hồ diệc thần Ngọc Diện La Sát truyền kì này cũng chỉ . . .”

Giọng nói hăng say bỗng dừng lại, Mục Thịnh mở to hai mắt, dường như không quá tin tưởng vào một màn mình đang nhìn thấy này.

Mà mọi người theo ở phía sau cũng đưa mắt nhìn nhau, chờ lời sau của
Vương gia, để tiếp tục vuốt mông ngựa. Mà Mục Thịnh vẫn mở to hai mắt
như cũ, lại chạy tới mở tất cả các thùng ra.

Lúc này mọi người mới phát hiện, vốn là vài hộp châu báu lớn đều đã bị đổi thành tảng đá.

Mục Thịnh ngơ ngác nhìn tảng đá trong rương một hồi lâu mới phục hồi
lại tinh thần, sau đó anh từ trong rương ngẩng đầu lên nhìn về phía bức《 giang sơn phú thủy 》trước mặt, lại đột nhiên phát hiện phía chỗ dưới
chân rõ ràng có chút vết tích vẽ loạn, hiển nhiên là vì vẽ xong vội vàng nóng ruột thu bút gây ra.

Hắn có chút run rẩy lấy cuộn tranh trước mặt đến trong tay quan sát cẩn thận.

Mục Thịnh ngây ngẩn cả người, bởi vì hiện tại hắn mới phát hiện bức họa gốc kia đã sớm bị đánh tráo, mà tên tác giả bức họa trước mặt này cũng
bị đổi thành ….Mục Thịnh.

Mục Thịnh giận dữ.


Nhìn lại từng cái dọc theo khố phòng, lúc này mới phát hiện tất cả đồ quý báu trong khố phòng cái đều bị đánh tráo.

Số lượng Nhiều như vậy, thời gian lại ít như vậy, thủ vệ nghiêm mật như vậy. . . Ngọc Diện La Sát, rốt cuộc làm sao mà hắn vào được.

“Đại hoàng tử, Thịnh Vương gia, đã lâu không gặp?” Trên nóc nhà đối
diện, một nam tử mặc thanh sam trên mặt lại mang mặt nạ đầu lâu che nửa
mặt ngạo nghễ mà đứng.

Bọn thị vệ kinh hãi, vội vàng kéo cung
tên ra, toàn bộ một trời mũi tên vọt tới chỗ nam tử trên nóc nhà kia,
một trận mưa mũi tên màu trắng ở trong màn đêm đặc biệt sáng.

Nhưng mà, một trời mũi tên vẫn còn chưa chạm đến được bóng dáng màu xanh kia, lại bị chặn lại rồi rơi xuống toàn bộ.

Đây là võ công tuyệt vời cỡ nào, gần như còn chưa có ra tay cũng đã
phân được thắng bại, ngay cả Ám Ảnh bên người Mục Thịnh cũng không nhịn
được âm thầm tán thưởng ở trong lòng.

Mục Thịnh theo tiếng mà
ra, nhìn nam tử trên nóc nhà nắm chặt ngón tay, nói: “Ngọc Diện La Sát, không, ta phải gọi ngươi một tiếng Ngọc Tích Tề mới đúng.”

Mọi người đều bị kinh ngạc mà há to miệng. Bên trong Thượng Kinh không
ai không biết, người phát lệnh của Ngọc Diện La Sát, môn chủ La Sát
Môn…. Ngọc Tích Tề. Người này có rất nhiều thủ đoạn khó tưởng tượng nổi
mà hành tung thì lại mơ hồkhông rõ ràng, chính vì như vậy, cho nên đến
nay vẫn chưa có một ai đã từng giao thủ với hắn, lại càng không biết võ
công của hắn như thế nào. Mà hiện tại, hắn lại có thể tự mình đi tới
Thịnh vương phủ, còn đứng ở chỗ này.

“Mục Thịnh, một tháng
trước, ngươi mượn việc tộc Tây Cách Nhĩ đến nước ta triều kiến lấy cớ
cướp đoạt tiền tài của dân chúng và khấu trừ tiền tài từ trong cống phẩm tộcTây Cách Nhĩ bỏ túi riêng, đương nhiên, ta chỉ thuận tiện cầm thêm
một chút, mong rằng ngươi bỏ qua cho, dù sao trong khố của ngươi có
nhiều đồ như vậy ít hơn vài món cũng không có gì phải không?” Hắn nói

một cách thờ ơ tao nhã như thế, giống như những thứ hắn lấy đi cũng
không phải lượng lớn tiền tài mà Mục Thịnh cô cùng khổ cực mới cướp đoạt được mà chỉ là một món vật phẩm nhỏ vô cùng rẻ, còn cực kì dễ lấy.

“Như vậy nhé, ta nên đi trước một bước, mong rằng Vương gia không cần
tiễn.” Không để ý tới gương mặt càng ngày càng xanh của Mục Thịnh, Ngọc
Tích Tề xoay người muốn đi.

“Ngươi đứng lại.” Nói xong, Mục
Thịnh cầm một cây trường kiếm trong tay liền bay lên nóc nhà đứng đối
diện với Ngọc Diện La Sát.

“Hửm? Vương gia đây là muốn thử mấy chiêu với bản tôn sao? Đáng tiếc, hôm nay bản tôn còn có chuyện quan
trọng trong người, chỉ sợ không thể theo Vương gia giải trí rồi.”

“Đừng chạy.” Một ánh kiếm sắc bén chợt lóe lên ngăn bóng dáng muốn đi
của Ngọc Tích Tề, mà bóng dáng thanh y cũng thuận thế chợt lóe, không hề bị thương tổn chút nào.

Ngọc Tích Tề hơi hơi lui về phía sau, nói: “Không nghĩ tới Đại hoàng tử lại có bản lĩnh không tầm thường như
vậy, vừa vặn nếu không phải ta tránh nhanh, nói vậy cái chuôi 'Minh
Thịnh Bích Nguyệt kiếm' này đã đâm vào trái tim của ta rồi phải không.”

“Hừ, coi như ngươi biết phân biệt hàng tốt xấu, biết Minh Thịnh Bích
Nguyệt kiếm của ta lợi hại, còn không mau mau giơ tay chịu trói.” Nói
xong lập tức giơ kiếm lấy xu thế Thái Sơn áp đỉnh tấn công về phía Ngọc
Diện La Sát.

Mà Ngọc Diện La Sát khẽ cong môi mỉm cười, lúc kiếm đến cổ họng mới từ từ xoay người.

Mọi người kinh sợ. Phàm là người của Thịnh vương phủ đều biết võ công
của Mục Thịnh cao cường, trong toàn bộ Thượng Kinh chỉ có ít người có
thể địch, mà một kiếm mới vừa rồi kia, Mục Thịnh cũng đã dùng tám phần
công lực, nhưng Ngọc Diện La Sát chỉ hơi hơi hơi nghiêng người đã nhẹ
nhàng tránh thoát.

Đúng, quả thật là nhẹ nhàng hơi nghiêng
người, thế cho nên ở trong mắt mọi người thấy được, không giống như Ngọc Diện La Sát đang quyết đấu với Mục Thịnh, ngược lại càng giống như hắn
đang uống rượu mua vui trong bữa tiệc, giơ tay nhấc chân đều mang phong
thái nho nhã cao quý.

Mục Thịnh thấy Ngọc Diện La Sát tránh
thoát, vội vàng dùng lực vung tiếp mấy kiếm, nhưng mà, kiếm của hắn chưa chạm được Ngọc Diện La Sát đã cảm giác trên cổ tay buông lỏng, cổ chợt

lạnh, Minh Thịnh Bích Nguyệt kiếm vốn đang trong tay đã đặt tại giữa cổ
của hắn.

“Thịnh Vương gia, phen này ngươi nóng vội cũng không
được gì, nhưng mà, Ngọc mỗ ta cũng đã tiếp rồi.” Tay Ngọc Tích Tề cầm
Minh Thịnh Bích Nguyệt kiếm của Mục Thịnh, ghé vào lỗ tai hắn từ từ nói, giọng điệu của Ngọc Tích Tề rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng khi Mục Thịnh
nghe được lại có loại cảm giác sởn gai ốc.

Ngọc Tích Tề quá
mức hời hợt, hời hợt đến khing thường, mà hắn(Mục Thịnh) cũng quá tự
tin, tự tin đến mức nhìn không thấy người khác.

“Muốn giết muốn chém thì tùy, Mục Thịnh ta tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút, cần gì trêu đùa bổn vương như vậy.”

“Ôi, không thể tưởng được Đại hoàng tử vẫn còn có vài phần ngông
nghênh, nhưng mà, bản tôn vẫn còn chưa muốn giết ngươi, giết ngươi,
chẳng phải là quá nhàm chán rồi sao.”

Này là kiểu lấy cớ gì, chỉ vì nhàm chán cho nên không giết người, vậy lại lấy cớ gì để giết người chứ?

“Cái mạng này của ngươi, bản tôn giữ lại trước, bất kì lúc nào đều có
thể tới lấy.” Mục Thịnh thực sự e ngại, bởi vì hắn từ hắn nghe ra một
tia khí thế hung ác trong giọng nói ngả ngớn kia, hắn có thể tưởng tượng lúc này trong mắt người kia có hàn khí chợt lóe lên.

Nhưng
mà, không để cho Mục Thịnh nghĩ nhiều, trường kiếm giữa cổ vừa động, Mục Thịnh theo phản xạ nhắm mắt, chỉ cảm thấy một trận tiếng gió vù vù bên
tai.

Trong khoảnh khắc Mục Thịnh mở to mắt lập tức thấy trường kiếm để trên cổ đã bay tới trên không, hơn nữa, vẫn đang không ngừng
rơi xuống lập tức sẽ chạm đến giữa trán.

Mục Thịnh hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng vận khí thu kiếm.

Đợi cho kiếm tới trong tay, trong bóng đêm đã sớm không thấy bóng dáng thanh y kia.

Tay Mục Thịnh cầm trường kiếm, tức giận đâm vào nóc nhà, gạch ngói vụn
trút xuống ngay tức khắc, mọi người vội vàng lui về phía sau, lúc này
bỗng nghe thấy Mục Thịnh ở tại trong đám đá vụn hô lớn: “Ngọc Diện La
Sát, Mục Thịnh ta hôm nay thề đối địch với ngươi, không bắt được ngươi,
ta thề không làm người!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui