Ý của những lời này chính là: nếu choảng nhau một trận, ít ra mi còn có thể vung tay nhấc chân một chút, không đến nỗi mong manh như tờ giấy, nếu thế thì trận chiến chả còn gì thú vị.
Giọng nói vừa dứt, bốn tên phong Thánh thảy đều cảm nhận được sát khí vô cùng sắc ngọt đập thẳng vào mặt, cũng chính lúc đó, Vu Kiệt di chuyển, bước chân chỉ nhoáng lên một cái, nháy mắt đã đến trước mặt chưởng môn Dược Vương Cốc.
“Không xong rồi!”
Đầu tiên, chưởng môn Dược Vương Cốc mặt mày dại ra, rồi vội vàng nâng tay lên, sức ép đại đạo trong cơ thể không ngừng tuôn ra, đánh ầm ầm vào Vu Kiệt đứng cách mình chừng một mét.
Chiêu số lẽ ra cực kỳ mạnh mẽ lúc bình thường, vậy mà đặt vào tình huống này không hiểu sao lại có cảm giác yếu ớt khôn tả.
Mà thực tế cũng đúng là như thế.
Vu Kiệt đứng đó, không hề vung tay, cũng không hề nhấc chân, chỉ đơn giản là đôi mắt khẽ nhếch, một luồng thiên địa pháp tắc chợt tuôn ra, hệt như một thanh trường thương nháy mắt đánh tan tành sức ép đại đạo mà chưởng môn Dược Vương Cốc vừa thi triển.
Thấy vậy, chưởng môn Dược Vương Cốc vội vàng tung quyền tấn công Vu Kiệt, ông ta dám chắc người đứng trước mặt không còn là Vu Kiệt chẳng khác con sâu cái kiến quỳ trên mặt đất vừa rồi nữa, một khi đã như vậy, chạy thoát là vô vọng, nếu muốn sống sót, chỉ có nghênh chiến chính diện, tìm kiếm cơ hội sống mong manh.
Nắm đấm của ông ta không quá nhanh, nếu so với Diệp Lâm thì dù có nói là mềm như bông cũng không quá đáng, nhưng ngay lúc nắm đấm của ông ta sắp chạm vào mặt Vu Kiệt, một quyền bất chợt biến thành một chưởng, phóng một thứ bột mịn trong tay ra.
Là một thứ bột mịn màu tím đen, sau khi tung vào không khí nó trở nên giống như sương sớm mùa thu, nháy mắt bao trùm quanh đầu Vu Kiệt.
“Trúng rồi!”, chưởng môn Dược Vương Cốc vui mừng, ông ta không ngờ mưu kế của mình lại thực hiện được dễ dàng như vậy.
Đây là chất độc tuyệt học của Dược Vương Cốc bọn họ, một khi hít vào, lục phủ ngũ tạng nội trong một giờ sẽ bị đốt thành tro, cho dù người phong Vương với cảnh giới của mình có thể chống lại độc tính của thứ bột này, nhưng cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.
Nghĩ như vậy, chưởng môn Dược Vương Cốc dường như cảm thấy mình vừa lập được công to, vui mừng nhìn sang ba gã phong Thánh còn lại: “Đi mau”.
Không phải không muốn chạy!
Mà là… chân không nhấc lên nổi.
Liền lúc đó, chợt nghe bên tai vọng đến một giọng nói không khác gì tiếng thần chết gầm gừ: “Chạy?”
“Với bằng đó công phu cũng đòi cầm chân ông đây?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...