Đệ Nhất Lang Vương
Giết sạch!
Giết sạch sẽ!
Không chừa lại dù là một tên!
Luồng thiên địa pháp tắc kia không hề có xu hướng giảm đi, bất kể năm tên cường giả phong Thánh có dùng hết toàn bộ khí kình trong cơ thể hòng hủy diệt nó, nhưng vẫn không cách nào lay chuyển được nó dù chỉ là một chút.
Trên thực tế, năm luồng sức ép đại đạo kia đứng trước luồng pháp tắc này chẳng khác nào đứa trẻ còn chưa tập nói đã vội tập đi, ra tay vốn dĩ không sánh bằng một đầu ngón tay của người lớn.
Năm người liếc mắt nhìn nhau.
Phía sau lưng, tên đệ tử nhà họ Thường kia cuống quít kêu lên: “Năm vị tiền bối, đã không còn kịp nữa rồi, đi mau, đi mau thôi! Nếu không đi thì e là sẽ bị bao vây ở đây!”
Trời đổ mưa to khiến quần áo trên người bọn họ ướt sũng, khắp người không có chỗ nào là khô ráo.
Năm người nhìn nhau.
Chưởng môn Dược Vương Cốc lên tiếng trước: “Hay là đi trước đi, giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt.
Hiện tại không biết tên nhóc kia đã có được vận may gì mà có thể mời được người phong Vương rời núi buông xuống một luồng thiên địa pháp tắc vì hắn, nếu chúng ta không đi, sợ là sẽ bị vây ở đây, đến lúc đó muốn đi cũng không được nữa!”
Nói đến đây, giọng của chưởng môn Dược Vương Cốc bất giác run lên, vốn dĩ ông ta cho rằng Vu Kiệt có một người thầy là Võ Thánh Diệp Lâm đã đủ đáng sợ, ông ta cứ nghĩ tên nhóc này cùng lắm chỉ là một tôn thái tử của gia tộc giàu có nhất thế tục, núi dựa của hắn ta bất quá chỉ là Quốc Phái –lũ chó tay sai của chính phủ, nhưng nào có ngờ ngay khi bọn họ sắp giết chết tên yêu nghiệt này thì lại xuất hiện một luồng thiên địa pháp tắc!
Là thiên địa pháp tắc đấy!
Thứ mà chỉ có người phong Vương mới có thể làm được!
Hiện tại, luồng thiên địa pháp tắc mạnh mẽ này đang chặn trước mặt mọi người, há chẳng phải là minh chứng tốt nhất hay sao.
Vẻ mặt chưởng môn Thiên Sơn tràn đầy tiếc nuối: “Một bước nữa thôi… chỉ thiếu một bước nữa là có thể giết chết tên yêu nghiệt này.
Nếu như lần này thả hắn đi, để mặt hắn có cơ hội phát triển thì e là ngày sau Giang Hồ Truyền Thừa sẽ gặp phải tai kiếp!”
Chưởng môn Liễu Diệp tông: “Nhưng biết làm gì được?"
“Đi thôi!”
“Rút lui!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...