Vu Kiệt đứng trên con đường lát đá, chân nghiến xuống đá sỏi dưới chân, phát ra tiếng lạo xạo đều đều.
Mưa phùn lất phất rơi trên quần áo anh, từng chút từng chút làm quần áo ẩm ướt, dính vào da thịt.
Anh đã nhìn thấy.
Thế nên, anh dừng bước.
“Một lũ súc… sinh!”
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, siết đến bầm tím.
Thật khó lòng tưởng tượng, trong thế giới đang sống lại xuất hiện cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.
Bên cạnh hàng rào ở cổng thôn, mấy khóm hoa trắng nho nhỏ vừa hé nở, bên cạnh mấy khóm hoa trắng ấy, có hai ba đứa trẻ mới sáu bảy tuổi nằm gục trên mặt đất, máu tươi men theo vết thương ở cổ từ từ chảy xuống, nhuộm đỏ quần áo trên người, có vài giọt bắn lên những cánh hoa trắng, đung đưa trong gió.
Ở trong tay mấy đứa trẻ vẫn còn đang cầm cây cung gỗ tự đẽo lấy, có vẻ là buổi sáng được ông bà hay cha mẹ vào núi chặt cho vài thanh gỗ tốt về cho bọn nhỏ làm chơi.
Nơi này, sẽ không còn tia mặt trời nào nữa.
Vì mây đen đã hoàn toàn che phủ nó rồi.
Mặt mũi Vu Kiệt cũng âm trầm như màu trời hiện tại.
Từng bước thận trọng, nặng nề như núi, anh bước đến trước mấy đứa trẻ, thi thể bọn nhỏ đã lạnh băng, cứng ngắc, không còn cảm nhận được một tia mong manh nào của sự sống nữa, nhìn khóe miệng vẫn còn hơi nhếch lên, dường như ngay giây phút cuối cùng trước khi sự sống lìa bỏ, các em vẫn cong lên nụ cười hồn nhiên lương thiện nhất với thế giới này.
Chỉ là…
Hai mắt của bọn nhỏ, vẫn còn mở to.
Vu Kiệt cúi đầu ngồi xổm xuống.
Anh nhấc tay lên, đặt lên hai mắt của bọn trẻ, nhẹ nhàng vuốt xuống.
Sau đó…
Mắt của bọn trẻ nhắm lại.
Rốt cuộc cũng không phải nhìn thấy thế giới đen tối này nữa, không phải nhìn thấy nữa…
Vu Kiêt ngẩng đầu lên, hai con ngươi chứa đầy sát khí nhìn chằm chằm về phía trước, thu hết cả thôn vào trong đáy mắt.
Vu Kiệt nhanh chóng đào một cái hố bên cạnh, đặt thi thể ba đứa trẻ vào trong, nhưng không phủ đất lên, mà hái những khóm hoa trắng nhỏ rải lên thân thể ba đứa trẻ.
Làm xong những việc đó, Vu Kiệt xoay người đi vào trong thôn, giờ phút này anh không còn che giấu hay kềm nén gì nữa, khí kình trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra, bao trùm toàn bộ khu vực chung quanh, để tìm kiếm hơi thở của bọn người kia trong thời gian sớm nhất.
Rất nhanh sau đó, khí kình của anh tập trung cố định vào một luồng khí tức khác thường.
Một nhóm cao thủ đáng gờm, có ám kình tầng thứ tư, cũng có ám kình tầng cao nhất, ngay cả những cao thủ hóa kình tầng ba tầng bốn cũng có, bất kể là người hay cảnh giới võ thuật, lực lượng phải mạnh hơn gấp đôi so với đám nữ võ giả đi vào núi Trường Mao.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...