Người oán hận bố mình nhất chính là Ngô Tiểu Phàm.
Ngược lại, người hiểu rõ về bố mình nhất, cũng chính là Ngô Tiểu Phàm.
Ai tin bố mình giết người thì tin, riêng cô có chết cũng không tin.
Chỉ vì một điều này…
Một điều thôi, đủ để phủ định tất cả kết quả suy đoán.
Ngô Vĩ, bị bệnh thiếu máu!
Thử hỏi, một người sợ máu như vậy, làm sao dám giết người.
Cho nên, lúc ở trong phòng bệnh, Ngô Vĩ phải ấn đầu Hứa Thu vào tường, với động tác như vậy chỉ cần ông không cúi đầu xuống thì sẽ không nhìn thấy máu.
Còn lúc này, Ngô Tiểu Phàm đang đi theo người cảnh sát trẻ tên Hàn Năng đến nhà xác, vừa tìm thấy ngăn chứa thi thể Ngô Vĩ, cô vội vã kéo cái xác của bố ra, sau đó kiểm tra toàn thân một cách cẩn thận.
Mặc dù mấy năm gần đây những tin tức về Ngô Tiểu Phàm không được tốt cho lắm, nhưng trước đó, cô cũng là học sinh giỏi nổi tiếng, mặc dù năm lớp 12 học hành khá chểnh mảng, song trong kỳ thi đại học, cô cũng đậu vào một học viện y khoa hàng đầu của Lạc Thành này.
Đối với cơ thể người, tất nhiên cô có những hiểu biết nhất định, ngay lúc cô xem xét đến vết thương xuyên tim của Ngô Vĩ, chỉ trong nháy mắt ánh mắt chợt trở nên lãnh đạm.
Ngón tay cô chỉ vào mặt sau vết thương do dao găm gây ra, nói với Hàn Năng: “Anh không cảm thấy chỗ này có vấn đề sao?”
Hàn Năng nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống: “Vấn đề gì cơ?”
“Đây chẳng phải vấn đề chứ là gì?”
Ngô Tiểu Phàm nêu nghi vấn: “Căn cứ theo những suy đoán của anh về tình hình xảy ra, thì lúc đó bố tôi muốn giết Hứa Thu, nhưng anh cứ thử suy nghĩ kỹ lại xem, một người phụ nữ bị thương nặng ở cổ chân đối mặt với một người đàn ông đang giận dữ, làm sao có thể phản kích được, làm sao có cơ hội cho bà ta cướp lấy con dao để giết ngược lại ông ấy”.
“Đồng thời anh xem đi, vết thương rõ ràng là từ sau lưng đâm tới, hơn nữa, căn cứ theo vị trí của vết thương mà nói, chiều cao của hung thủ sử dụng dao găm đâm xuyên qua vị trí đó chắc chắn phải hơn Hứa Thu cả một cái đầu”.
“Bản thân anh là người của Cục cảnh sát, chẳng lẽ lại không nhận thấy điều này, rõ ràng hung thủ là một người khác, cho nên tôi từ chối ký tên”.
Đã tra được đến đây rồi, Ngô Tiểu Phàm liền thẳng thừng cự tuyệt.
Anh chàng trẻ tuổi Hàn Năng vừa nghe vừa thản nhiên cười: “Chúng tôi phá án tất nhiên sẽ có phương pháp và suy luận của mình.
Còn về lời cô nói vừa rồi, tôi hoàn toàn phản bác được đấy, chỉ với vị trí vết thương mà cô có thể kết luận hung thủ là một người khác, cô nói như vậy, không thấy hài hước lắm sao?”
“Chẳng lẽ lại nói người bị hại Hứa Thu trong lúc phản kháng còn phải đo đạc chính xác vị trí vết thương rồi mới đâm vào? Người đang trong trạng thái kích động sao có thể khống chế mình làm ra những chuyện gì, huống chi đang lúc kháng cự lại, điều cô nói không khỏi có chỗ gượng ép rồi”.
“Tôi biết quan hệ giữa cô và mẹ kế cô, Hứa Thu, không tốt lắm, nhưng lần này bà ấy là người bị hại, tôi mong cô đừng trút giận lên bà ấy”.
“Người bị hại?”
Nghe ba chữ đó, Ngô Tiểu Phàm cười phá lên khinh miệt: “Vì sao anh cảm thấy bà ta là người bị hại?”
“Một người đàn bà lăng loàn không biết xấu hổ cũng xứng đáng là người bị hại?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...