Đệ Nhất Lang Vương


Quốc Phái nhận được rất nhiều tin tức.

Thứ nhất, mới tám giờ sáng, tất cả mọi chưởng môn của danh môn truyền thừa giang hồ đều đặt vé máy bay đến Lạc Thành, dù là tin tức bọn họ xuất phát hay những người họ mang theo đều bị giữ bí mật, chỉ là dường như họ đã xem thường một vài thứ, ngoài việc đại diện cho quốc đô để chấp pháp quản lý võ giới thì Quốc Phái còn là một tổ chức ngang hàng với tổ chức Đệ Nhất.

Từ một góc độ nào đó mà nói thì nếu như Quốc Phái hoặc tổ chức Đệ Nhất cần, tin tức tình báo của bọn họ có thể được chia sẻ cho nhau, dù sao bình thường tổ chức Đệ Nhất đi bắt tội phạm cũng cần võ giả theo bảo vệ, khi đó người của Quốc Phái sẽ ra tay, còn võ giả của Quốc Phái thì không được nhiều nên muốn theo dõi hết hành tung của những danh môn võ giới đó rất khó, khi đó họ phải mượn dùng tay của tổ chức Đệ Nhất giúp đỡ.

Hai bên cùng giúp đỡ và tương trợ lẫn nhau.

Vì thế, tin tức này rất dễ bị người của Quốc Phái nghe ngóng được.

Thứ hai, bọn họ điều tra được sự thật đằng sau tảng đá bị tranh giành ở đại học Thủ Đô, đồng thời cũng điều tra được, trước Vu Kiệt đã có nhà họ Hạ, một trong ba gia tộc lớn nhất thủ đô cùng vài thế lực nước ngoài đã âm thầm tranh giành Vượn Thạch rất lâu, sau khi biết tin tức Vu Kiệt đang ở Lạc Thành, bọn họ đã không kịp suy nghĩ quá nhiều.

Phải tìm được Vượn Thạch trong thời gian ngắn nhất, không ai có thể biết rõ rốt cuộc bên trong tảng đá đó cất giấu một nhân vật thế nào hơn Quốc Phái.

Thứ ba, bọn họ thăm dò và biết được pháp tắc của thiên địa này đã thay đổi, khi giữa hai ngọn núi lớn xuất hiện cầu vồng thì bọn họ đã biết rõ trên đời xuất hiện một Phong Vương Giả thành công vượt qua lôi kiếp, qua suy tính thì họ dồn khả năng đó vào một người…  
Đảo chủ của Chí Nam Quan Hải, Lưu Mỗ.


Khi biết được tin tức đó, trên mặt họ xuất hiện thêm cảm xúc kiêng kị và nuối tiếc, có lẽ may mắn sẽ chiếm phần nhỉnh hơn.

Người bên dưới có thể không biết nhưng những người ngồi trên cao trong Quốc Phái lại hiểu rõ, Lưu Mỗ này, thật ra chính là ông ngoại ruột thịt của thiên tài võ giới hoàn toàn mới, Vu Kiệt!  
Có mối quan hệ đó.

Cộng với hai tin tức kia.

!             Người của Quốc Phái không thể trơ mắt nhìn Vu Kiệt gặp phải nguy hiểm nữa.

Một đám chưởng môn truyền thừa giang hồ cùng kéo bè kéo cánh đến Lạc Thành.

Vu Kiệt ở Lạc Thành.

Trong tay anh còn cầm tảng Vượn Thạch.

Dù có là một kẻ ngu cũng có thể đoán được.

Vu Kiệt sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nhưng…  
Bấy giờ Vu Kiệt vẫn chưa ý thức được điều đó, sau khi rời khỏi quán bar, anh và Ngô Tiểu Phàm cũng đến bệnh viện Ngô Lãnh đang nằm.

Hai người vào phòng bệnh, đẩy cửa.

Xoẹt, Lưu Hổ vội vàng đứng dậy.

“Anh Vu…”  
“Chị Tiểu Phàm!”  
“Mọi người tới rồi hả?”  
Lưu Hổ vội vàng hỏi: “Tại sao bây giờ hai người mới tới, tôi đã ngồi đây rất lâu rồi ấy”.


Lưu Hổ nói.

Ngô Tiểu Phàm đi tới giường, xem xét sắc mặt của ông cụ, có sức sống hơn hôm qua nhiều, tổng thể đã đỡ hơn hẳn, cô ta bất giác chuyển tầm mắt sang Vu Kiệt: “Chúng tôi có chút việc nên hơi trễ”.

Qua cuộc trò chuyện ngắn với Vu Kiệt ban nãy, Ngô Tiểu Phàm biết đó không phải là chuyện có thể buôn dưa lê được, nếu cho Lưu Hổ biết lúc nãy Vu Kiệt đã trốn ra từ tay của hơn hai trăm dằn em Hứa Long, còn đánh tất cả nằm dài dưới đất, với tính tình của tên này thì chắc chắn sẽ quấn lấy Vu Kiệt từ sáng tới đêm.

Vì thế cô ta thoáng suy nghĩ rồi tìm bừa một cái cớ để đáp.

“Được rồi!”, Lưu Hổ cũng không hỏi thêm nữa, dù sao khi chuyện sáng nay xảy ra thì hắn ta vẫn còn ngủ như heo chết.

“Bác sĩ đến khám lại cho ông nội chưa?”  
Lưu Hổ gật đầu: “Tới hai lần rồi, cả hai lần đều bảo không sao, à phải rồi, chú Ngô cũng có tới”.

Chú Ngô?  
Ngô Vĩ!.

ngôn tình ngược
Nghe thấy bố mình, sắc mặt Ngô Tiểu Phàm hơi khó coi, bất giác siết chặt nắm đấm.

Nghĩ tới cái tát ông ta cho mình sáng nay, cảm giác uất ức và tức giận nhanh chóng bùng lên trong lòng cô ta.

“Ông ta tới làm gì?"  
Ngô Tiểu Phàm nói với giọng lạnh lẽo như băng.


Vu Kiệt nhận ra giọng điều này có gì đó không đúng bèn đi tới vỗ nhẹ vai Ngô Tiểu Phàm nói: “Cô đừng như thế, có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó, hiểu lầm thì phải giải thích cho rõ”.

“Giải thích cái gì?”, nước mắt bỗng chốc dâng lên trong mắt Ngô Tiểu Phàm.

“Ông ta có quan tâm tới tôi bao giờ chưa? Ông ta có tin tưởng tôi bao giờ chưa? Tôi giải thích với ông ta chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, tôi sẽ không giải thích”.

Vu Kiệt đứng bên cạnh nghe thấy thì lại nhíu mày.

Nhất là khi anh nghe Ngô Vĩ chạy ra ngoài, mí mắt anh bỗng giật giật, rất mạnh.

Mắt trái là có tiền, mắt phải là tai ương!  
Không biết có xảy ra chuyện gì không hả?  
Vu Kiệt không biết, sắc mặt anh chợt tối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui