Đệ Nhất Lang Vương


Đã một tuần trôi qua kể từ ngày máy bay xảy ra tai nạn.

Mười một nhân viên công tác được cứu sau đó cũng tiếp nhận điều tra và thẩm tra có liên quan, trong đó phần lớn vấn đề cũng đều là liên quan đến chuyện có nhìn thấy Vu Kiệt nhảy ra khỏi máy bay không, mà kết quả cũng không có gì khác biệt so với lời trần thuật của Ái Phương.

Bọn họ vẫn không tìm được bất cứ cái gì liên quan đến tung tích của Vu Kiệt.

Mà vào lúc Vu Kiệt tỉnh lại, bọn họ vẫn đang tìm kiếm ở trên biển, xa xa trong biệt thự của Thượng Quan Bắc ở Thiên Thành, một người thanh niên thông qua cự đạo đặc biệt, lén lút đi đến nhà chính của Thượng Quan Bắc.

Lúc này, Thượng Quan Bắc vẫn không hề hay biết Vu Kiệt đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê sâu, hai chân hắn ta vắt chéo, trong ngực có ôm một com mèo tam thể, ngồi ở trên một cái xích đu trong sân, thích thú vuốt ve con mèo con trong ngực, giống như là đang chúc mừng cho thế lực của mình.

Hắn ta liếc mắt nhìn người thanh niên bịt mặt đang quỳ gối dưới đất: “Tiểu Vũ”.

“Có!”  
Người thanh niên này chính là người đã xuất hiện ở gia tộc Rothschild vào một tuần trước đó, tên là Lưu Vũ.

“Cậu chủ, xin cậu cứ phân phó!”  
Thượng Quan Bắc thấp giọng nói: “Ở phía Luân Thành bên kia có tìm thấy thi thể của Vu Kiệt không?”  
“Không thấy”, Lưu Vũ lắc đầu: “Những người ẩn nấp ở bên đó không nhận được bất cứ tin tức gì, những đội cứu hộ tìm kiếm ròng rã cả tuần trời cũng không tìm thấy nửa cái bóng dáng của thi thể”.

“Cậu chủ, tôi thấy có lẽ thằng ranh đấy bị cá mập nuốt vào trong bụng rồi cũng nên.

Rơi từ trên cao xuống như thế cho dù không chết thì cũng tàn tật.

Cho dù nói ngày đầu còn chưa chết nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy vẫn không tìm được thì chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi”.

“Có lẽ chúng ta chẳng cần phải lo lắng quá như vậy đâu?”  

“Lo lắng?”  
Thượng Quan Bắc ha ha một tiếng: “Tôi phải lo lắng cái gì chứ?”  
“Với một người đã chết, tôi cần thiết phải lo lắng hay sao?”, nói đến đây, đáy mắt của Thượng Quan Bắc lóe lên một tia ngạo mạn.

Ngoài mặt là quan tâm có tin tức về Vu Kiệt hay không nhưng trên thực tế cái mà hắn ta để ý đến chính là khiến thi thể của Vu Kiệt xuất hiện ở trước mặt người nhà họ Lý mà thôi.

Nghĩ đến nhà họ Lý cùng với nỗi nhục của nhà Thượng Quan.

Vu Kiệt đã sỉ nhục hắn ta như nào.

Trong lòng của Thượng Quan Bắc liền tràn ngập khó chịu, nỗi đau đấy, hắn ta muốn nhà họ Lý phải nhận lấy ngàn lần vạn lần, nghĩ đến nếu như ông cụ Lý kia tận mắt nhìn thấy thi thể của cháu trai mình không biết chừng ngày hôm sau sẽ trực tiếp ‘chết’ luôn?  
Ai dám chắc sẽ không thể như thế cơ chứ?  
Hơn nữa một tuần đã trôi qua, giới thượng lưu ở kinh đô sớm đã đem phỏng đoán về cái chết của Vu Kiệt thừa nhận là do tai nạn.

Dù sao...!  
Những nhân viên khác trên máy bay cũng đã tìm thấy, duy nhất chỉ có mình Vu Kiệt là không tìm được, tìm cả một tuần cũng không có bất cứ tin tức gì, cái này nói lên điều gì?  
Cho dù có chút không muốn thừa nhận, nhưng thời gian vẫn ở đây, cho dù không muốn thừa nhận thì cũng phải thừa nhận!  
Nói cách khác, nhà họ Lý ngày hôm nay lại trở về trạng thái trước đây, đời thứ ba...!không có người kế tục!  
Cho dù nhà họ Lý vẫn vững mạnh như trước, nhưng năm tháng dần trôi qua, ông cụ đó chết đi, những người già đời thứ hai kia chết đi, đời thứ ba không ai có thể giương cao là cờ của nhà họ Lý, đến lúc đó cái gọi là nhà họ Lý ở trước mặt các thế lực khác ở kinh đô cũng chỉ là một miếng thịt mỡ đang chờ bị gặm nhấm mà thôi, không hơn không kém.

Không có gì phải sợ cả!  
“Cậu chủ nói đúng”, Lưu Vũ mỉm cười.

Thượng Quan Bắc ném con mèo trong ngực xuống đất, sau đó đứng dậy, rút ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong ngực ra đưa cho Lưu Vũ.

“Cậu chủ, cái này là…”  

Lưu Vũ nhất thời có chút không hiểu.

Thượng Quan Bắc nói: “Bên trong có hai triệu, cậu cầm lấy trước, hôm qua trong nhà truyền đến tin tức, đợi mấy hôm nữa ông cụ sẽ đả thông quan hệ ở kinh đô, khi đó tôi có thể về kinh đô tiếp tục kế hoạch ban đầu, bắt đầu mạ vàng, sẽ không ở Thiên Thành này quá lâu”.

“Còn nữa, không phải cái người tên Jack ở Rothschild đã bị bắt rồi sao? Tôi sợ người nhà họ Lý nảy sinh nghi ngờ sẽ đến điều ra cậu, cho nên trước khi chuyện này hoàn toàn kết thúc cậu phải rời đi trước tránh đầu sóng ngọn gió”.

“Cậu cũng không cần phải ra nước ngoài, tôi còn có việc cần tìm cậu, tôi mua cho cậu một vé máy bay đến thành Trương Lạc, cậu đến đó tránh đầu sóng ngọn gió trước, một nơi xa xôi mà luật pháp không quản đến được”.

“Không có lệnh của tôi cậu không được trở về”.

Lưu Vũ nghe xong, hỏi: “Cậu chủ, cậu cảm thấy Jack sẽ khai cậu ra sao?”  
“Cậu chưa sắp xếp ổn thỏa sao?”  
Thượng Quan Bắc hơi nheo mắt lại.

Lưu Vũ liên tục xua tay: “Chuyện này xin cậu cứ yên tâm!”  
“Tôi đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi”.

Lúc nói lời này, Lưu Vũ nở một nụ cười sâu xa: “Ông ta căn bản sẽ không còn có cơ hội mở miệng nói chuyện nữa”.

...!  
...!  
“Đinh!”  
“Keng!”  
Trong đại lao của tổ chức Đệ Nhất, cửa nhà lao bị mở ra, ánh đèn ảm đạm chiếu lên trên hành lang ẩm ướt, sau đó một tia sáng chói mắt ngay lập tức cũng chiếu vào đôi mắt của Jack.


Trên thực tế, từ sáu ngày trước, Jack dã bị người của Mật Điệp Tư bí mật dẫn từ tòa lâu đài của gia tộc Rothschild đến Hoa Hạ, lúc đó Rothschild Tiêu Hán chủ động tiếp đón ở cổng chính, đem người giao nộp ra.

Cũng vì thế mà ảnh hưởng đến việc hủy bỏ hợp tác ban đầu giữ gia tộc Rothschild và tập đoàn dưới quyền nhà họ Lý.

Chẳng qua bởi vì trong một tuần này, hầu như tất cả mọi người trong tổ chức Đệ Nhất đều được phái đi ra biển tìm người, bao gồm cả những người ở Mật Điệp Tư cũng không ở đây cho nên mới dẫn đến chuyện Jack bị giam trong ngục rất lâu mà vẫn chưa có ai đến thẩm vấn.

Nhưng hôm nay lại khác.

Tất cả mọi người đều không biết Vu Kiệt đã tỉnh lại ở một nơi khác, sâu trong lòng của mọi người đều đã tiếp nhận chuyện Vu Kiệt xảy ra chuyện là sự thật.

Tuy rằng hành động cứu viện vẫn chưa dừng lại, nhưng...!bọn họ đều đã chấp nhận kết quả này.

Mạc Vãn Phong cũng như vậy, sắc mặt của ông ta trầm trọng, có vẻ hơi mệt mỏi bất lực, tóc tán loạn giống như đã lâu ngày chưa được cắt tỉa, rất lộn xộn.

Ngay sau đó, ông ta đi vào bên trong phòng thẩm vấn, Jack cũng bị đưa đến đây, hai tay bị còng chặt trên ghế.

Ông ta là thủ lĩnh của tổ chức Đệ Nhất.

Cũng là người trong trận doanh của nhà họ Lý.

Thậm chí còn được coi là thế hệ cha chú của Vu Kiệt.

Rất không muốn tiếp nhận sự thật, nhưng ông ta buộc phải tiếp nhận, thế là ông ta có một việc nhất định phải làm.

Thẩm vấn Jack!  
Khi bạn không tìm được tin tức về người đã chết, như vậy chuyện mà bạn muốn làm nhất chính là làm một vài điều gì đó cho người đã khuất.

Mạc Vãn Phong bước những bước nặng nề đi đến trước bàn, không ngồi xuống mà trực tiếp móc ra một khẩu súng từ bên hông chĩa thẳng vào mặt của Jack.


Jack ngẩng đầu: “Ông muốn giết tôi?”  
Mạc Vãn Phong: “Tao không muốn nghe mấy lời nhảm nhí, nói rõ tất cả những chuyện đã xảy ra, hoặc, người đứng đằng sau mày là ai, nếu không, bây giờ tao lập tức nổ súng giết chết cái mạng chó của mày!”  
Không hề có bất cứ lời vô nghĩa nào, cũng chẳng hề kèm theo ý tứ đùa giỡn nào hết.

Jack nuốt một ngụm nước bọt, ông ta liếc mắt nhìn về phía cửa lớn, trong bảy ngày này, ông ta cũng đang chờ.

Chờ có người đến cứu ông ta thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng rất đáng tiếc, không có.

Nghĩ đến người thanh niên che mặt ngày hôm đó xuất hiện ở tòa lâu đài của gia tộc Rothschild, Jack đột nhiên cảm thấy có chút nực cười, rõ ràng nói là vì bảo đảm cho tính mạng của mình nên mới giết Vu Kiệt, cuối cùng kết quả lại là bản thân mình trở thành hình nhân thế mạng, bị bán còn giúp người ta kiếm tiền, lại còn ảo tưởng người khác sẽ đến cứu ông ta, quả thật đúng là nực cười.

Cái người được gọi là cậu chủ trên cao Thượng Quan Bắc rốt cuộc cũng chỉ có thế mà thôi.

Người Hoa Hạ đều là một đám nhãi ranh chuyên môn lừa gạt người khác!  
Jack nhíu mày: “Ông nói không sai, chuyện này ngoại trừ tôi ra, thì còn có người đứng sau tham gia vào!”  
“Ai?”, nghe thấy lời này, Mạc Vãn Phong lập tức lộ ra biểu cảm nghiêm túc.

“Tôi có thể uống chút nước trước được không?”  
Mạc Vãn Phong siết chặt nắm đấm: “Có thể”.

Sau đó, ông ta nháy mắt ra hiệu với thủ hạ, mấy phút sau một nhân viên công tác lập tức bưng nước đến.

Một đống, rồi lại một đống.

“Nước…”  
“Nước…”  
“...”, Mạc Vãn Phong!  
“Không hay rồi!”, ông ta trừng to mắt: “Trong nước có độc!”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui