“Bíp bíp”.
Trên đường bên ngoài tòa nhà hội thẩm tra, có tiếng còi xe vang lên.
Tất cả các thành viên trong tổ điều tra đều đang đứng đợi ở tầng một trong tòa nhà, ai nấy đều đứng thẳng người nhìn về phía phát ra âm thanh kia với ánh mắt đầy tôn trọng và kính nể.
Sau đó, chỉ thấy dưới ánh đèn đường, hai chiếc xe thương vụ đặc biệt sang trọng và đắt tiền đang từ từ đi vào dưới sự bảo vệ của vài chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lá cây.
Tốc độ không nhanh lắm, nhưng trình độ phòng ngự không thể tưởng tượng được, dùng ngôn ngữ của những người trong giới mà nói, đừng nói là đạn, cho dù có là đại bác bắn trúng xung quanh những chiếc xe này, bất kể bị tổn hại nặng nề thế nào thì người ngồi ở trong xe cũng tuyệt đối sẽ không bị tổn thương chút nào cả.
Có thể thấy, những người đến tham gia hội thẩm tra cuối cùng này của Lý Châu có địa vị như thế nào.
Trời hôm nay có vẻ u ám.
Dưới bầu trời mây đen chằng chịt, mưa lạnh lất phất rơi bị những cơn gió thu thổi xéo về phía tây, rơi trên một vài cây lớn trong công viên bên cạnh tòa nhà.
Những ngày thu thường xuyên đổ mưa, mưa rơi liên tục không ngừng!
Rất nhanh ngay sau đó, hai chiếc xe thương vụ dừng lại.
Khoảnh khắc xe vừa dừng lại, Hiên Viên Thâm đứng đầu hàng đội điều tra, nhanh chóng bước về phía trước, một tay cẩn thận mở cửa, tay còn lại thì che ở phía trên khoang cửa phòng những người phía trong bước xuống va phải.
“Ông Lưu, ông Vương, lâu rồi không gặp!”
Ngay lập tức, hai ông cụ trạc sáu mươi mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn lần lượt bước xuống xe.
Ngay khi hai người đó bước ra, tất cả các điều tra viên đều đứng thẳng người, giơ tay lên chào vô cùng cung kính.
Nếu ở trong vòng xoáy chính trị thì tự nhiên sẽ biết rõ thân phận của những người này.
Bọn họ đã cống hiến cả đời cho thủ đô ngoan cường và đầy sức sống này.
Bọn họ đều là một nhóm người từ tầng lớp thấp nhất của xã hội, từng bước từng bước nỗ lực, vô cùng cẩn thận, vượt qua thử thách của thời gian, cuối cùng trở thành những người có địa vị nhất trong giới quyền lực cốt lõi của Thiên Đình được công nhân về cả thành tích lẫn nhân phẩm đạo đức.
Bọn họ không có thực quyền, nhưng chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến một người vô cùng tài hoa trở nên vô dụng, và khiến một thanh niên bình thường không có gì nổi bật một bước lên trời!
Bất cứ một lời nói nào của bọn họ cũng đều đại diện cho ý kiến của những nhân vật lớn nòng cốt ở Thiên Đình.
Bọn họ được gọi là…người lên tiếng!
Một đoàn thể lớn nhất thủ đô thậm chí là lớn nhất cả nước!
Vậy mà hội thẩm tra hôm nay lại có đến hai người lên tiếng, sự xuất hiện của bọn họ đã khiến tất cả mọi người có mặt tại đây hiểu rõ hơn một chuyện, hiểu được…những nhân vật lớn bên trên rất xem trọng chuyện tham ô lần này của Lý Châu!
Lưu Hải Nha chắp tay sau lưng đứng bên cạnh xe, tuổi đã lớn lưng có hơi gù nhưng đôi mắt lại sắc như chim ưng, nhìn lướt một lượt những người có mặt.
Cuối cùng, ông ta nhìn Hiên Viên Thâm: “Đừng nói những lời khách sáo như vậy, vốn dĩ cũng không gặp nhau mấy lần”.
“…”
Đây rõ ràng là muốn phân rõ lập trường hai bên, lời này vừa dứt liền khiến Hiên Viên Thâm vô cùng khó xử.
Bạn thì khom lưng khuỵu gối nhiệt tình chào hỏi nhưng người ta lại lạnh lùng không đáp, người ta căn bản không hề muốn quan tâm để ý đến bạn, bất kể bạn là ai, là người của nhà Hiên Viên cũng được, là người phụ trách tổ điều tra cũng được, không muốn giữ thể diện thì sẽ không giữ thể diện.
Đây chính là ông trùm đại diện cho bộ binh, Lưu Hải Nha, một trong những người lên tiếng!
“Ông Lưu, mới sáng sớm đã nóng nảy như vậy, sao thế, mấy ngày trước lại lén tôi một mình đi chơi súng rồi sao?”, một ông cụ khác đứng bên cạnh cười ha hả nói, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
“Chuyện này không liên quan đến ông, tôi nóng nảy hay không không liên quan gì đến chuyện chơi súng cả, từ trước đến nay đều như vậy thôi, Hiên Viên Thâm, thân là người trong giới chính trị, phải chú ý lời nói của bản thân, ở đây không phải là thương trường, đừng dùng thủ đoạn xu nịnh của thương nhân với tôi, vô vị lắm”.
“Muốn nhận được sự chú ý và khẳng định thì đầu tiên phải làm tốt mọi chuyện, đạt được chút thành tích, mới có thể khiến người khác đề cao bản thân, so với anh cả của anh, Hiên Viên Thâm…”
“Anh còn kém xa lắm!”
Lưu Hải Nha không kiêng nể gì cả, mà nói những lời dạy dỗ Hiên Viên Thâm ngay trước mặt mọi người.
“Vâng…vâng!”
Hiên Viên Thâm không dám phản phác, dù trong lòng vô cùng khó chịu cũng không dám làm gì, ông ta kìm nén sự bực tức, vội vàng gật đầu: “Ông Lưu phê bình phải quá”.
“Biết đây là phê bình là được”, Lưu Hải Nha lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.
Vương Quân cảm thấy bầu không khí không được thoải mái lắm, bèn nói: “Thôi được rồi, ông cậy già lên mặt đủ rồi đấy, mọi người đều vì nhân dân phục vụ, ai cũng có phong cách làm việc riêng, chuyện này không phải rất bình thường sao?"
Nói đến đó, ông ta vỗ vỗ vai Hiên Viên Thâm: “Hiên Viên à, anh đừng có oán trách ông ấy, tính tình ông Lưu là như vậy đấy, hôm nay chúng tôi đến đây, anh cũng không cần quá căng thẳng, quan trọng vẫn là kết quả cuối cùng đối với chuyện của Lý Châu sau khi kết thúc hội thẩm tra”.
“Chuyện tố cáo lần này, bên trên vô cùng xem trọng, về những thứ mà thằng nhóc nhà họ Lưu tố cáo, bên trên cần một lời giải thích rõ ràng, rốt cuộc là có người vu khống hay là sự thật, đều cần phải có một lời giải thích rõ ràng đúng sự thật cho mọi người”.
“Lần này anh là người phụ trách chủ yếu của tổ điều tra, anh hiểu ý của tôi không?”
So với Lưu Hải Nha, Vương Quân này rõ ràng là người khôn khéo hơn nhiều, bất kể là lời nói hay hành động, ông ta đều có đầy đủ kinh nghiệm mà một người trong giới chính trị nên có.
Nghe vậy, Hiên Viên Thâm liên tục gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu, xin ông yên tâm! Ông Vương, hội thẩm tra ngày hôm nay nhất định sẽ đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho bên trên.
Tất cả những hành động điều tra mấy ngày qua đều đã có kết quả rõ ràng.
Tất cả chân tướng đều đã được làm sáng tỏ cả rồi".
“Vậy sao?”
Vương Quân mỉm cười: "Nếu đúng như vậy thì tốt quá rồi, nhưng tôi phải nhắc nhở anh rằng lần thẩm tra này không chỉ có mỗi hai người chúng tôi thôi đâu.
Kết quả do tổ điều tra của anh đưa ra, ngoài việc khiến hai chúng tôi công nhận thì còn có một vị khác nữa…"
“Một vị khác nữa?”, Hiên Viên Thâm sửng sốt.
Nói xong, Vương Quân chỉ vào một chiếc xe thương vụ đặc biệt đang đậu trước mặt ông ta.
Giây tiếp theo, Hiên Viên Thâm không dám chậm trễ, lập tức nhìn theo hướng Vương Quân đang chỉ.
Sau đó chợt nhìn thấy một cô thư ký mặc âu phục nhanh chóng bước xuống xe rồi đi ra phía sau để mở cửa.
Tiếp đó…
Một cụ già hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, mặc dù tuổi đã cao nhưng trung khí rất mạnh mẽ, lưng thẳng đứng tựa như cây tùng, tay chống gậy từ trên xe bước xuống!
Và…
Ngay khi Hiên Viên Thâm nhìn thấy khuôn mặt của ông cụ đó, trong lòng ông ta giống như có sét đánh giữa trời quang, đứng ngây người tại chỗ!
“Thầy…thầy Cổ!”
Thầy Cổ?
Đột nhiên, tất cả các nhân viên trong tổ điều tra đều giật mình, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, giống như có một thứ áp lực gì đó đang đè xuống.
Thầy Cổ.
Cổ Thu.
Ông trùm số một trong giới kinh tế, người mà chỉ dùng ba câu nói ngắn ngủi, đã xây dựng chiến lược cốt lõi cho sự phát triển kinh tế của quốc gia trong suốt ba mươi năm qua, đồng thời sử dụng tầm nhìn và ý tưởng độc đáo của mình để nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa Hoa Hạ với các nước phát triển khác trên thế giới.
Trở thành một nhân vật tiêu biểu, người có đóng góp to lớn cho nền kinh tế quốc gia trong lịch sử, và còn được những người tài năng có tương lai trong giới kinh tế gọi là thầy!
Chỉ là…
Tất cả mọi người đều gọi ông ta là thầy, nhưng Cổ Thu chỉ có một đệ tử chân truyền duy nhất…
Cô hai đời thứ hai của nhà họ Lý, một trong ngũ thiên vương, Lý Châu!
Tiếng gậy gõ cộp cộp trên mặt đất vang lên bên tai, Cổ Thu lạnh lùng nói: “Vương Quân, ý anh là gì chứ, lẽ nào anh thật sự cho rằng đồ đệ tôi là người tham nhũng sao?”
“Ba mươi năm rồi chưa bị ăn đòn!”
“Hôm nay cái miệng này của anh lại thiếu đánh rồi đó sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...