Tại phố thương mại Vân Vũ ở đường vành đai 2 ở thủ đô.
Có một câu lạc bộ cao cấp tên là câu lạc bộ Thiên Hải, bao gồm nhiều cơ sở giải trí khác nhau, là khu vực vui chơi dành riêng cho tầng lớp thượng lưu.
Bình thường, hầu hết những người ra vào chỗ này đều là những nhân vật thành đạt, ăn mặc thời thượng.
Bất kể là cậu chủ cô chủ của một gia tộc giàu có, hay là chủ tịch của một công ty khởi nghiệp, hoặc một số gia đình vừa trở nên giàu có mua liền mấy chục ngôi nhà, gần như lúc nào nơi này cũng chật kín.
Nhưng hôm nay lại vắng vẻ lạ thường, giống như sắp đóng cửa, không có bóng một vị khách nào cả.
Lúc này, tại cổng chính của câu lạc bộ Thiên Hải.
Hóa ra tất cả các nhân viên bảo vệ trước đây đã được thay thế bằng lính đánh thuê đã xuất ngũ của nước ngoài, kỹ năng và sức mạnh của họ đều mạnh hơn gấp hai lần so với trước đây, mỗi một người khi bị ném vào núi, họ đều là những nhân vật có thể một tay đấu lại hổ dữ.
Bên trong câu lạc bộ, tất cả nhân viên phục vụ vô cùng nghiêm túc, ai nấy cũng đều giữ vững tinh thần, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm, không dám thả lỏng chút nào.
Bọn họ đều nhận được một mệnh lệnh!
Tôn thái tử duy nhất của nhà họ Lý Vu Kiệt, sắp đến rồi!
Một thiên tài võ thuật được mọi tầng lớp xã hội ở thủ đô biết đến sau sự kiện ở chùa Hàn Sơn vào ngày trước, thái tử gia đầu tiên của thủ đô.
Anh đến rồi!
Vu Kiệt và Lưu Hải đã hẹn gặp mặt ở câu lạc bộ Thiên Hải.
Lúc này, Lưu Hải với tư cách là chủ nhà, đang ngồi trong một phòng VIP ở tầng cao nhất.
Trên chiếc bàn trước mặt hắn đặt một chiếc máy tính.
Trên màn hình hiển thị rõ thời gian thực và tất cả cảnh tượng trong phòng VIP.
Hầu hết mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều nằm trong phạm vi của camera giám sát.
“Bật chưa?”, Lưu Hải đang ngậm điếu xì gà trong miệng, trên tay là ly rượu vang, bộ âu phục dưới ánh đèn mờ ảo càng toát lên khí chất của một vị cậu chủ anh tuấn cao quý.
Hắn nhìn vào máy tính, hỏi trợ lý đang đứng ở sau lưng.
“Thưa cậu hai, bật rồi, anh yên tâm đi! Những gì mà anh phân phó tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, sáng sớm nay sau khi lắp đặt xong camera thì đã bật rồi, tôi xin đảm bảo với anh, chỉ cần tên tạp chủng nhà họ Lý kia dám ra tay thì ngày mai tôi sẽ đăng đoạn video đó lên tất cả các trang web lớn".
“Các phương tiện truyền thông, diễn đàn trực tuyến và hot search có liên quan đều đã nhận hối lộ rồi.
Một khi video được đăng lên thì nó sẽ trực tiếp nhảy lên mục tin tức nóng nhất trong ngày, thêm dòng tiêu đề là: Tôn thái tử của nhà họ Lý, gia tộc hào môn đứng đầu thủ đô đánh người ở nơi công cộng, nhưng không hề phải chịu trách nhiệm pháp lý, đây rốt cuộc là thói đời gì chứ, lẽ nào có tiền có quyền thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Haha, cậu hai, anh thấy thế nào?”, tên trợ lý đứng bên cạnh Lưu Hải, thái độ giống như chó giữ nhà khom lưng khuỵu gối cười nói.
Nghe vậy, Lưu Hải nhấp một ngụm rượu vang: “Không tệ, Tiểu Ngô, hai năm nay đi theo tôi cũng học được không ít thứ đấy nhỉ, tôi còn chưa nói nên làm thế nào, mà cậu đã có thể tự mình làm rồi?”
“Đều là nhờ cậu hai dạy dỗ tốt”, tên trợ lý tự khen mình xong cũng không quên khen cả Lưu Hải.
Làm chó thì phải có giác ngộ của chó.
Một con chó.
Đặc biệt là một con chó ngoan, thì phải biết vẫy đuôi nịnh bợ khi chủ nhân cho thức ăn.
Chỉ có như vậy, thì mới có ăn lâu dài.
“Biết ăn nói”.
Lưu Hải gật đầu, sắc mặt vô cùng hài lòng.
Tên trợ lý ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chỉ là, cậu hai, có một chuyện tôi không hiểu”.
“Chuyện gì?”
“Là thế này, đây là địa bàn của chúng ta, chỉ cần tên tạp chủng nhà họ Lý kia ra tay thì hắn chết chắc rồi, đã rơi vào bẫy của chúng ta, nhưng làm sao để hắn ra tay?”
Tên trợ lý hỏi.
“…”, Lưu Hải đặt ly rượu vang xuống: “Vừa khen cậu thông minh xong, sao bây giờ lại biến thành đầu gỗ vậy, cách để khiến người ta ra tay không phải chính là khiến người ta tức giận sao?”
“Nhắm vào lời nói, hành vi và điểm yếu của hắn mà hành động”.
“Tôi đã điều tra tất cả những chuyện của tên Vu Kiệt đó, từ Giang Thành đến Ninh Thành, lại đến thủ đô, bao gồm cả hai lần tôi và hắn gặp nhau, không khó phát hiện, hắn là một người trọng tình trọng nghĩa”.
“Người thân bên cạnh chính là điều cấm kỵ của hắn, đồng thời cũng là điểm yếu của hắn.
Hôm qua, hắn dám hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, bố tôi và nhà Hiên Viên đã có tính toán từ trước, nếu như hắn đã chủ động tìm đến cửa, vậy thì chúng ta sẽ tương kế tự kế, đặt một cái bẫy cho tôn thái tử nhà họ Lý, chỉ cần hắn dám chui vào đây thì tôi sẽ khiến hắn thân bại danh liệt”.
“Tất cả thủ đoạn đã được chuẩn bị từ trước rồi”.
Lưu Hải kẹp điếu xì gà còn dang dở trong tay, gõ nhẹ xuống đĩa gạt tàn.
Tên trợ lý vẫn có chút khó hiểu: “Cậu hai, anh nói rất đúng, nhưng tôi vẫn là có chút không tin tưởng, chỉ với nhà Hiên Viên, chỉ một vài thủ đoạn, có thể đạp đổ được nhà họ Lý đứng đầu thủ đô sao?”
“Nếu đơn giản như vậy thì tại sao nhà họ Lý lại có thể tồn tại lâu dài như vậy?”
“Không phải là nên bị hủy diệt từ lâu rồi sao?”
Tên trợ lý phân tích.
Phải thừa nhận rằng nhà Hiên Viên thật sự rất lợi hại, không có gì để phủ nhận cả.
Nhưng…
Nhà họ Lý cũng không phải nhân vật nhỏ bé gì, chỉ với vài thủ đoạn hãm hại vặt vãnh này mà muốn kéo nhà họ Lý xuống bùn, không thể nào.
Giống như hai cái xẻng đào một ngọn núi, có thể gây nên sát thương, nhưng hoàn toàn không thể chạm vào gốc rễ.
Từ trước đến nay nền tảng của nhà họ Lý chưa từng nằm trong bất kỳ ngành công nghiệp nào trực thuộc ngũ đại thiên vương, mà đều do anh cả Lý Nam điểu khiển, năm trăm xí nghiệp hàng đầu thế giới, xét về quy mô và quyền lực, tập đoàn Lý Thị đều không kém cạnh top ba doanh nghiệp nhà nước nào cả.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến bốn gia tộc lớn ở thủ đô không thể chống lại được.
Hai mắt Lưu Hải khẽ híp lại: “Chuyện mà cậu nói, bố tôi và tôi cũng có nghĩ đến rồi, có điều khi tôi nhìn thấy sự xuất hiện của một người khác trong nhà Hiên Viên thì cảm giác nghi ngờ này liền tan biến”.
“Ai ạ?”
Tên trợ lý tò mò.
Lưu Hải: “Thiên tài võ thuật kiệt xuất của nhà họ Hạ, một trong bốn gia tộc lớn, Hạ Viên!”
“Gì cơ?”
Nghe xong, tên trợ lý bỗng há hốc mồm miệng, giật mình kinh ngạc.
“Hạ…Hạ Viên?”
“Nhà họ Hạ!”
“Ý của anh là nhà họ Hạ thuộc Gia Tộc Truyền Thừa, một trong bốn phái của võ giới được thừa kế địa vị đỉnh cao trong võ đạo thế gia?
Lưu Hải ngẩng đầu lên: “Ngoài nhà họ Hạ này ra còn có nhà họ Hạ nào nữa chứ?”
“Tiểu Ngô à, suốt mấy chục năm nay, bốn gia tộc lớn ở thủ đô ai có phe nấy.
Họ chưa bao giờ liên kết với nhau.
Nhà Hiên Viên, nhà Thượng Quan, nhà họ Hạ còn có gia tộc bất phàm nhà họ Điền.
Bốn gia tộc lớn đều vì lợi ích của chính mình, phân chia quyền lực, lãnh thổ, chính vì thế mới dẫn đến việc thế lực bị chia rẽ, khiến nhà họ Lý phát triển nhanh như vậy".
“Hiện tại, thời đại lớn đến rồi, cậu biết tại sao nhà họ Hạ từ trước đến nay chưa bao giờ tham dự vào chuyện tranh đấu thế tục lại bắt tay với nhà Hiên Viên không?”, Lưu Hải hỏi.
“Tôi không biết, cậu hai, vì sao vậy ạ?”
Lưu Hải cười haha, vẻ mặt châm biếm: “Chuyện này còn không đơn giản sao, cậu nghĩ mà xem, nhà họ Lý xuất hiện một tôn thái tử, vừa là đệ tử của võ thánh, vừa là đệ tử của y thánh, còn là thiên tài ngàn năm có một, qua vài chục năm nữa, không chừng chính là một người phong thánh không kém võ thánh, thậm chí là người phong vương”.
“Trước đây, nhà họ Lý không có ân oán hay quan hệ gì với nhà họ Hạ, bởi vì lập trường kkhác nhau, một bên thế tục, một bên võ giới.
Nhưng hiện tại người của nhà họ Lý lại gây sức ảnh hưởng trong võ giới, chỉ một thiên tài xuất chúng kia cũng đủ để xác lập vị thế khó lay chuyển của nhà họ Lý trong võ giới, cộng thêm sự ủng hộ của Quốc Phái đối với nhà họ Lý, cậu nghĩ nhà họ Hạ còn có thể ngồi yên sao?”
“Con người ta đều rất ích kỷ, nếu không chạm đến lợi ích cá nhân thì ai quan tâm cậu làm gì!”
“Nhưng một khi đụng chạm đến miếng thịt của mình, hừ, kẻ này còn tàn nhẫn hơn kẻ kia!”
“Nhà họ Lý muốn dẫn đầu cả võ giới và thế tục, mơ đi!”
Lưu Hải ngước mặt lên, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
Đúng lúc hắn vừa nói xong.
Ngoài cửa, một nhân viên phục vụ vội vàng hoảng hốt chạy vào.
“Cậu hai, vị tôn thái tử nhà họ Lý, Vu Kiệt đến rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...