Tang lễ được cử hành vào trưa ngày hôm sau.
Sáng sớm, sau một đêm túc trực bên linh cữu, Vu Kiệt theo chân một cán bộ đi đến nhà hỏa táng được chuẩn bị riêng cho liệt sĩ.
Khi bọn họ đến nơi, trong ngoài nhà hỏa táng đã chật như nêm cối, người đứng xếp thành ba vòng.
Có một số đại diện đến từ tất cả các cấp.
Rất nhiều thủ hạ được ông Lưu tín nhiệm khi còn sống.
Cũng có những chiến sĩ của đội Long Tiễn đã về hưu từng được ông Lưu giúp đỡ.
Cũng có một nhóm người đến từ tòa nhà lớn ở thủ đô kia.
Những người lên tiếng nắm quyền lực to lớn trong tay thuộc “Thiên Đình” tiếng tăm.
Nhìn thấy bọn họ, Vu Kiệt không quen, và cũng không có ý định bước đến chào hỏi, anh chỉ lẳng lặng đứng đợi ở cửa, chờ đợi thi thể Lưu Mặc Sinh được nhân viên y tế đưa vào.
Không bao lâu sau, độ khoảng nửa tiếng, một chiếc xe cấp cứu dừng lại trước cổng, đám người vây quanh cổng nhà hỏa táng tự động tản ra hai bên nhường đường, kế đó, một nhóm y tá khiêng thi thể của Lưu Mặc Sinh, bước từng bước nặng nề đi vào trong.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Hôm nay, ông Lưu đã được thay một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh da trời, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng, mắt nhắm chặt, không còn hô hấp.
Thi ban đã lan ra.
Không còn gương mặt tỏa sáng trong quá khứ nữa.
Trên người ông ấy có đắp mấy tấm chăn, hẳn là nhân viên của nhà hỏa táng đã căn dặn.
“Tất cả mọi người… Nghiêm!”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói từ hư không.
To rõ, hùng hậu, mà lại âm vang có lực.
Bên kia đường, cạnh xe cứu thương có một đội bảy người xếp thành hàng, trên người bọn họ mặc quân phục màu xanh lá, bước từng bước nghiêm trang, có lực, đi về phía ông Lưu.
Dẫn đầu chính là người cầm đầu Long Tiễn hiện tại… Tần Bưu!
Ngay lúc này, khi nhìn thấy người nọ, tất cả mọi người không chút do dự làm theo mệnh lệnh, đứng thẳng người, nghiêm!
Không có bất kỳ ai tỏ vẻ nghi vấn.
Càng không có bất kỳ ai dám có ý nghi ngờ.
Cũng không có người nào dám gây rắc rối vào lúc này.
Dù là mấy vị “người lên tiếng” kia cũng không dám.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ một việc.
Tần Bưu chính là chiến sĩ đắc lực nhất được ông Lưu trọng dụng khi còn sống, nổi danh là người kế thừa chân chính của ông Lưu, sau khi ông ấy chết, cấp trên đã đưa ra một loạt quyết định, thông qua đó xác nhận việc này, đồng thời thăng cấp cho Tần Bưu, và giao trọng trách lãnh đạo Long Tiễn – một tổ chức có gần trăm ngàn chiến sĩ cho ông ta, cũng ngầm xác nhận Tần Bưu chính là người thừa kế của ông Lưu.
Hôm nay, trước khi hạ táng, với tư cách là người dẫn đầu đoàn hộ tống thi thể ông Lưu đi hỏa táng, lời của ông ta, mọi người phải nghe!
Phải nghe theo!
Bất giác, Vu Kiệt nhìn thấy…
Dường như anh thấy được ông Lưu đang mỉm cười.
Dường như anh thấy được một cái bóng, ngồi dậy từ băng ca, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng người thẳng tắp, vẫy tay với mọi người, vẫy tay với anh, vẫy tay với thế giới này…
Nhưng…
Chẳng mấy chốc, Vu Kiệt nhận ra rằng đó chỉ là ảo giác, tối hôm qua, suốt một đêm không ngủ, có lẽ anh đã xuất hiện ảo giác mất rồi.
Anh lẳng lặng đứng yên tại chỗ, lẫn trong đám người, với tư cách là đời sau thân thuộc duy nhất của ông Lưu, anh bước theo chân Tần Bưu, sải chân, đưa thi thể ông Lưu tiếng vào lò hỏa thiêu.
Bất giác, anh cũng bước từng bước nghiêm trang theo đội ngũ.
Vang dội!
Có lực!
Có thể thấy rõ, mỗi một vị trí trên sàn nhà bị Vu Kiệt giẫm lên, đều để lại vết nứt hình mạng nhện.
Mãi đến một khắc cuối cùng khi thi thể ông Lưu được đưa vào lò thiêu, một loạt tiếng bước chân này mới chấm dứt.
Kế đó…
Bên ngoài vang lên tiếng súng.
Tiếng súng chỉ thiên nổ vang trời.
Tiếng súng lễ vang lên không dứt bên tai.
Đây chính là âm thanh mà thế giới này tiễn ông Lưu đi.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn vào đống lửa, nhiệt độ thiêu đốt lan tỏa trong không khí, cứ như lửa đang rực cháy trước mặt vậy.
Có người khóc.
Khóc thật lớn.
Có người lại che mặt khóc nức nở.
Có người ngồi bệt xuống sàn, cúi đầu, mắt rưng rưng nước mắt.
Hóa ra… đây chính là biệt ly.
Người sống và người chết.
Bạn nhìn thấy họ, nhưng họ lại không nhìn thấy bạn.
Lửa từng chút một cắn nuốt thân thể ông Lưu.
Ông lão từng có rất nhiều cống hiến to lớn cho đất nước rốt cuộc cũng… rời đi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Vu Kiệt nhìn ánh lửa, ký ức hiển hiện từng chút một, mãi cho đến khi ngọn lửa lụi tàn, chỉ còn lại một đống tro.
“Ông Lưu…”
“Tạm biệt!”
…
…
Tang lễ đã kết thúc.
Mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Sau khi nhận được tro cốt, tất cả mọi người cùng tiến về khu mộ liệt sĩ, người bưng hũ tro cốt chính là Vu Kiệt, theo sau anh là Tần Bưu.
Mỗi người cài một đóa hoa nhỏ màu trắng, cúi đầu trước mộ Lưu Mặc Sinh, mỗi lần có người cúi đầu, Vu Kiệt đều cúi đầu lại để đáp lễ.
Lần này, người đến tham dự tang lễ có khoảng 200 vị.
Thời gian dần trôi, mưa lất phất rơi trên người Vu Kiệt, sau khi Mục Sư đọc xong lời từ biệt, Vu Kiệt đứng dậy, lấy bông hoa trước ngực nhẹ nhàng đặt xuống mộ, sau đó cùng mọi người cúi đầu tiễn biệt.
Rồi sau đó…
Bọn họ đều đi khỏi.
Chỉ còn lại Vu Kiệt canh giữ bên mộ.
Tần Bưu nhìn anh, lại nhìn ngôi mộ, vươn tay, khẽ vỗ lên vai Vu Kiệt, nói: “Đi thôi!”
“Anh Kiệt…”
Dương Cẩm Tú và Trịnh Long cũng bước đến, cô ấy mặc váy dài màu đen, khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, Dương Cẩm Tú không khỏi lo lắng, vội bước nhanh đến nắm lấy tay Vu Kiệt, cảm giác tay anh lạnh buốt, tim cô cũng bất giác run lên.
“Đi thôi!”
“Canh giữ suốt một ngày một đêm, cậu đã làm được điều nên làm, ông Lưu trên trời có linh thiêng, hẳn sẽ rất vui mừng”.
Tần Bưu khuyên.
“Tần đại ca, anh đi trước đi! Em muốn ở lại cùng ông Lưu!”, Vu Kiệt đáp, giọng anh có vẻ mệt mỏi.
“Tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, Vu Kiệt, có một số việc, không phải sức người có thể khống chế được, sinh và tử, chúng ta chỉ có thể cố hết sức mà thôi!”
“Cậu đã làm rất tốt rồi, không cần tiếp tục làm khó bản thân như vậy đâu!”
“Ông Lưu đã đi rồi, nhưng ông nội cậu vẫn còn sống, cậu còn có người thân, bạn bè, cậu phải tiếp tục sống, mỗi một đoạn đường đời, chúng ta đều phải học cách trưởng thành”.
“Cậu hiểu chứ?”, Tần Bưu hỏi.
Vu Kiệt không gật đầu, cũng không lắc đầu: “Hiểu!”
“Cậu cần phải học cách nhìn về phía trước! Được rồi, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi, hiểu không?”
“Vâng!”
Nói xong, Tần Bưu chắp tay sau lưng, lưng ông ta vẫn thẳng như thân cây, nhưng điều khiến người ta cảm thấy chua xót chính là người lãnh đạo của Long Tiễn chỉ mới bốn mươi mà đã bạc trắng cả đầu.
Vào cái đêm mà Lưu Mặc Sinh ra đi, Tần Bưu đã bạc đầu.
“Anh Kiệt… chúng ta cũng đi thôi!”
Dương Cẩm Tú lay tay áo Vu Kiệt.
Vu Kiệt: “Cẩm Tú, có thể nán lại thêm chút nữa không?”
“Anh Kiệt…”
“Reng reng reng…”
Ngay khi Dương Cẩm Tú định nói thêm gì đó để an ủi Vu Kiệt thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên từ trong túi áo anh.
Vu Kiệt nhíu chặt mày, lấy di động ra xem thì thấy trên màn hình hiển thị một cái tên.
Mục Tiểu Vũ?
Em họ?
Vu Kiệt có hơi ngạc nhiên, vội đưa điện thoại lên tai, ấn nghe: “Alo, Tiểu Vũ!”
Anh lên tiếng, vào thời điểm này, Mục Tiểu Vũ lại gọi cho anh, hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra!
Ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên âm thanh hốt hoảng của Mục Tiểu Vũ.
“Anh… anh họ, anh… anh có thể đến chỗ em không?”
“Em… có vẻ như em đã làm sai rồi!”
“Chiếc Lamborghini mà tên Lưu Hải kia đưa cho anh, em… em lén giấu nó đi.
Em đã không nghe lời anh, đem trả lại, anh họ… em… hình như em hại mẹ em thảm rồi!”
“Cái gì?”
Vu Kiệt lập tức nhớ đến một việc.
Một ngày sau cuộc họp mặt siêu xe tại thủ đô, em họ Mục Tiểu Vũ có gọi điện cho anh, nói rằng cậu hai nhà họ Lưu – Lưu Hải đã tặng anh một chiếc Lamborghini, mục đích hẳn là để nịnh bợ.
Lúc đó, Vu Kiệt vừa về nhà, biết được thân phận của cô hai Lý Châu có hơi mẫn cảm, nghĩ đến việc cô ấy sẽ bị ảnh hưởng bởi việc này, anh liền từ chối, bảo Mục Tiểu Vũ đem trả lại.
Không ngờ!
Không ngờ là…
Mục Tiểu Vũ không trả, mà còn lén anh đem giấu nó đi.
“Không hay rồi, sắp xảy ra chuyện, Tiểu Vũ, em lập tức gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ quay về thủ đô ngay!”
Các gia tộc ở thủ đô… đã bắt đầu chĩa mũi dùi nhà họ Lý.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...