Đệ Nhất Lang Vương


Một câu muốn trừ khử anh đã nói rõ tất cả.

      Vừa nói xong chuyện của Diệp Lâm và Quốc Phái, bây giờ lại nói muốn giết Vu Kiệt, đó là đệ tử chân truyền của Diệp Lâm đấy.

Cho dù giống với lời chưởng môn Thiên Sơn vừa nói, Diệp Lâm hồi phục lại cũng sẽ không đích thân tìm tới giang hồ truyền thừa gây rắc rối.

Nhưng nếu Vu Kiệt thật sự chết đi, việc này sẽ tạo ra lí do chính đáng để Diệp Lâm tìm tới cửa gây rắc rối.

      Đây chẳng phải tự tìm chết sao?  
      Mọi người đều sững sờ nhìn chưởng môn Thiên Sơn, ánh mắt đó như đang nhìn một kẻ ngốc.

      Đối mặt với ánh mắt bất ngờ của mọi người, chưởng môn Thiên Sơn dường như đã sớm đoán được, không hề cảm thấy khó chịu.

      Ông ta thấp giọng nói tiếp: “Các ông nghĩ kĩ xem, có nên trừ khử thằng nhóc đó không?”  
      “Nghĩ?”  
      Một người hừ lạnh: “Không phải tôi không hợp tác, nói thật, nếu như giết hắn rồi, e rằng giang hồ truyền thừa sau này sẽ rất khó sống đấy”.

      “Đừng quên, hắn không những là đệ tử của Võ thánh mà còn là đệ tử của Thánh y, không những kế thừa pháp thuật ấn của thuật sĩ mạnh nhất mà còn có kĩ thuật cận chiến hoàn hảo, lại là chiến sĩ mạnh nhất của thế tục kiêm luôn cả cảm giác chiến đấu tuyệt vời, người như vậy, ông giết hắn, Quốc Phái sẽ không tìm ông tính sổ?”  
      Một người nói, mọi người gật đầu, như nói ra lời trong lòng bọn họ.

      Mỗi người đều thấy vậy, đạo lí đơn giản như thế mọi người đều hiểu rõ, việc này chẳng khác nào chạm vào chiếc mũ trên đỉnh đầu Võ thánh, muốn chết mà!”  
      “Phải đấy, chưởng môn Thiên Sơn, suy nghĩ của ông rất nguy hiểm!”  
      “Tôi thấy, vẫn là đừng nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta tốt xấu gì cũng là những người phong thánh có tuổi, ra tay với một thằng nhóc 25 tuổi, nếu truyền ra ngoài thì còn mặt mũi gì nữa?”  
      “Đúng vậy, đúng vậy”.


      “...”  
      Mọi người bàn luận sôi nổi, đa số đều phản đối suy nghĩ của chưởng môn Thiên Sơn, căn bản không thể thực hiện, hơn nữa cũng không có lý do.

      Nhưng ngay lúc này, chưởng môn Bắc Hải Tông lại chau mày, hỏi một câu: “Lão lại cảm thấy có lí, không biết nguy hiểm mà chưởng môn Thiên Sơn đang nghĩ có giống với lão không?”  
      “Hửm?”  
      Nhất thời, mỗi một người đều nhìn chưởng môn Bắc Hải Tông.

      Vậy mà thật sự có người muốn chết?  
      Chưởng môn Thiên Sơn trầm thấp nói: “Các vị chưởng môn, trừ khử Vu Kiệt không nhất định chúng ta phải xuống núi, cũng không nhất định do giang hồ truyền thừa ra tay, còn vì sao phải giết hắn thì phải tỉ mỉ xem xét cuộc đời thằng nhóc đó”.

      “Vừa sinh ra đã thất lạc, 18 tuổi nhập ngũ, tình cờ bái Võ thánh và Thánh y làm sư phụ, hơn nữa lúc bái sư còn là chiến sĩ hàng đầu thế tục, cũng có thể nói, hiện tại thời gian tu đạo của thằng nhóc đó không quá bảy năm, chỉ mất bảy năm để đạt tới cảnh giới tông sư hóa kình, thành tích này từ cổ chí kim chưa từng xuất hiện người thứ hai”.

      “Đây là điểm đầu tiên, thiên phú của hắn thật quá sức tưởng tượng”.

      “Thứ hai, tên nhãi đó là đệ tử chân truyền của Võ Y thánh, sau những việc chùa Hàn Sơn làm, bao gồm cả việc chúng ta bắt tay muốn giết Võ thánh hôm nay, mọi người cảm thấy hắn không ghi thù giang hồ truyền thừa sao?”  
      “Tôi đoán trong lòng thằng nhóc đó từ lâu đã coi giang hồ truyền thừa là kẻ thù không đội trời chung, cộng với việc hắn được Quốc Phái hậu thuẫn, Phong Thánh Chi Nhật nói không chừng sẽ tồn tại Võ thánh thứ hai, thậm chí còn có thể vượt qua cả Diệp Lâm, tương lai phong vương, thậm chí phong thần luôn cũng nên!”  
      Soạt!  
      Trong nháy mắt, mọi người khi nghe hai chữ phong thần này đều bày ra vẻ mặt choáng váng.

      Suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên, con ngươi bọn họ trở nên căng thẳng, trong lòng nảy sinh cảm giác nguy hiểm.

      Quả thật!  
      Quả thật!  
      "Tu đạo bảy năm, tông sư hóa kình, thiên phú ở đẳng cấp này cho dù là phong vương đại năng thời thượng cổ cũng chưa từng làm được, còn 18 tuổi mới bắt đầu tu đạo”.


      “Thiên phú như vậy, nghĩ kĩ, rất có khả năng phong thần, để hắn cứng cáp thêm vài năm nữa có lẽ sẽ đủ sức đánh một trận với mấy người chúng ta”.

      “Ừm”.

      “Ừm”.

      Vừa nghĩ tới đây bọn họ đều đồng loạt gật đầu.

      Nhân cơ hội này, chưởng môn Thiên Sơn tiếp tục châm dầu vào lửa: “Mọi người lại nghĩ thử, một ngày nào đó nếu thằng nhóc này trở thánh Võ thánh thứ hai, hắn sẽ buông tha cho giang hồ truyền thừa chúng ta sao?”  
      “Hắn liệu có vì việc chúng ta gây ra cho Diệp Lâm hôm nay mà kiếm cớ với chúng ta?”  
      “Có thể, đợi sau khi chúng ta chết đi, tên nhãi này phong vương, phong thần, đến lúc đó giang hồ truyền thừa chúng ta có tư cách gì đứng vững trên thế giới này?”   
      “Các vị không ngại thì cứ việc tìm hiểu những chuyện thằng nhóc đó làm trong mấy năm nay, từ những việc đó không khó nhìn ra hắn là người có thù tất báo, hễ động vào người thân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha”.

      “Cho nên, hắn mới là mối nguy lớn nhất của giang hồ truyền thừa, nếu không trừ khử thằng nhóc này thì giang hồ truyền thừa trăm năm nữa sẽ nguy hiểm trùng trùng.

      “Chúng ta phải sắp xếp ổn thỏa cho con cháu đời sau!”  
     ...! 
     ...! 
      Trong bóng tối, đám người vừa cay độc vừa đông đúc đổ dồn ánh mắt lên người Vu Kiệt.

      Thông qua trận chiến chùa Hàn Sơn.

      Càng có nhiều chuyện liên quan tới Vu Kiệt được phơi bày, từ lúc anh ra tù tới Giang Thành, sau đó tới Ninh Thành, Thủ Đô và các thành phố khác.


      Hơn nữa...! 
      Ngoài thế lực trong nước thì không ít tổ chức nước ngoài cũng bắt đầu điên cuồng tìm kiếm cái tên Vu Kiệt.

      Mà ngay khi Vu Kiệt đặt chân lên máy bay trở về Giang Thành, một tràng tiếng mắng chửi truyền tới từ nhà giam của tổ chức Đệ Nhất.

      “Đồ khốn, Vu Kiệt, Vu Kiệt!”  
      “Tôi muốn gặp Lang Vương.

Tôi muốn gặp anh ta, người đâu, cho tôi gặp anh ta!”   Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
      “Đám khốn kiếp, dựa vào đâu nhốt tôi trong này, chị đây là thiên kim của tộc Thánh Đường đấy, còn không thả tôi ra, tộc Thánh Đường nhất định sẽ phái số lượng lớn sát thủ xâm nhập vào Hoa Hạ, giết hết đám tạp chủng không biết tốt xấu các người!”   
      “Mau thả tôi ra, mau lên!”  
      “...”  
      Hai tay Lỗ Phi Nhã nắm chặt tay nắm cửa nhà giam đen xì lạnh ngắt, điên cuồng lắc, đá, phát tiết hết tính khí tiểu thư trong người cô ta.

      Trong miệng la mắng, nói ra toàn lời độc ác nhất.

      Nhưng...! 
      Cho dù gào thét thế nào thì cũng không có ai đáp lại cô ta.

      Trong nhà giam lớn thế này chỉ nhốt mình cô ta.

      Không khí ẩm ướt.

      Cảnh tượng kì quái.

      Còn có những dụng cụ tra tấn chỉ có ở Đệ Nhất, những thứ này từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng dùng qua.

      Dưới vẻ mặt la lét điên loạn là nỗi sợ tột độ.


      Cô ta sợ!  
      Cực kì sợ.

      Sau khi nhìn thấy hình ảnh chiến đấu như ác ma của Vu Kiệt ở khe núi Tuyết, cô ta đã hoàn toàn bị võ công mạnh mẽ của Vu Kiệt khuất phục, cả đời này cô ta chưa từng thấy ai có thể xông pha dưới làn đạn và súng liên thanh mà không hề để lại chút thương tích.

      Mà cô ta, cũng bị 19 người của Long Tiễn mang về cùng Vu Kiệt từ khe núi Tuyết, đi suốt đêm tới tổ chức Đệ Nhất tiến hành bí mật giam giữ.

      Căn phòng bí mật này, nói cách khác là nhà giam này giống như thiết kế riêng cho cô ta vây, chỉ có một mình cô ta.

      Hai ngày!  
      Đã hai ngày rồi.

      Lỗ Phi Nhã không uống một giọt nước, cơ thể vô cùng suy yếu, cô ta hét.

      Hét mãi hét mãi, trượt theo tay nắm cửa ngồi phịch xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt.

      Cũng chính lúc này, trong bóng tối, một bóng người đi tới.

      Xuyên qua song sắt cửa nhà giam.

      Chỉ thấy...! 
      Mạc Vãn Phong dừng lại trước cửa, cúi đầu nhìn Lỗ Phi Nhã.

      Lạnh lùng nói: “Cậu ta đi rồi!”  
      “Cô không thể gặp cậu ta đâu”.

      “Lỗ Phi Nhã, thiên kim tộc Thánh Đường, cô...sợ sao?”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui