Không có quá nhiều lời.
Nhưng mỗi một chữ đều chất chứa lửa giận của Quốc Phái với sự kiện lần này, có thể nhận ra được điều đó từ thái độ của sáu người phong Thánh được cử tới, Quốc Phái xem trọng Võ Thánh, nay người phong Thánh Lăng Tiêu cũng đã hy sinh trong trận chiến lần này, nếu không tính sổ thì cả Quốc Phái cũng khinh thường chính bản thân mình!
Người phong Thánh truyền thừa trên giang hồ rời khỏi đó.
Lẽ ra vẫn còn một nữ chưởng môn đến từ phái Nga Mi.
Tiếc là…
Bà ta đã chết dưới tay Diệp Lâm!
Đến như phong ba bão táp.
Đi như chó vấp phải mương.
Đối mặt với chữ cút của thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất Mạc Vãn Phong, bọn họ hoàn toàn không dám nổi giận!
Đó chính lần đầu tiên từ khi Phong Thánh đến nay, bọn họ hoàn toàn không dám phản kháng lại lời của một người bình thường.
Những hòa thượng còn lại luôn đứng xem trận chiến trong Phật đường thì đã bị một nhóm người khác dẫn đi hết.
Từng là một trong ba Thánh Địa Phật Môn, nay người đi nhà trống, giấy niêm phong trắng phong tỏa hết toàn bộ Phật Đường, không có sự cho phép của thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất thì chẳng có bất kỳ một người nào được phép đi vào.
Tàng Kinh Các.
La Hán Đường.
Khu vực nghỉ ngơi của các hòa thượng.
Cả phòng bếp nấu cơm ở hậu viện.
Tất cả đều bị niêm phong hết nơi này đến nơi khác.
Không có bất kỳ một cơ hội nào.
Sau khi chụp ảnh hiện trường xong thì cũng tiến hành dọn dẹp ra về.
Mạc Vãn Phong đi tới chỗ Diệp Lâm, gọi thêm vài chiến sĩ tới.
“Ông Diệp, tình huống khẩn cấp nên tôi lập tức cho người đưa ông lên máy bay trực thăng để về thủ đô, lúc nãy tôi đã báo cho người của bệnh viện quân khu bốn ở thủ đô chuẩn bị sẵn sàng, ông Mặc cũng đã tỉnh, có ông ấy ở đó, chắc chắn hai chân ông sẽ được chữa trị”.
“Lão Mặc tỉnh rồi!”, Diệp Lâm sửng sốt, cực kỳ vui vẻ.
Cùng lúc đó.
Vu Kiệt cũng giật mình, chẳng mấy chốc lại nghĩ đến lời ông lão trong mơ nói, sự vui vẻ càng tăng vọt.
“Có sư phụ Mặc Bạch ở đây thì chắc chắn hai chân thầy sẽ được chữa trị”.
“Thầy, mau lên máy bay đi”.
“Được”.
Biết được ông bạn già bình yên vô sự tỉnh lại trong cơn hôn mê, Diệp Lâm chỉ muốn vội vàng quay trở lại thủ đô.
Mạc Vãn Phong gật đầu: “Tôi sẽ báo cho máy bay trực thăng đáp xuống ngay bây giờ”.
“Vu Kiệt, phiền cậu chăm sóc cho ông Diệp một lát”.
“Chờ máy may đáp xuống thì lập tức…”
“Chăm với chả sóc gì ở đây!”
Mạc Vãn Phong chưa kịp nói xong thì Diệp Lâm đã khó chịu ngắt lời nói: “Ông đây chưa có chết, chút đau đớn ấy có tính là gì, trước đó ông đây với lão Mặc chịu sét đánh còn đau hơn bây giờ không biết bao nhiêu lần, chuyện muỗi”.
“Đồ đệ của tôi còn có việc của nó, nhóc tổ chức Đệ Nhất, cậu ở lại đây chăm sóc tôi”.
“Ấy…”
Vu Kiệt sững người.
Diệp Lâm giơ tay vỗ vào gáy anh: “Con không cần vợ nữa rồi hả!”
“Cẩm Tú!”
Vu Kiệt mới chợt phản ứng lại, vội vàng đứng dậy.
Không hề nghĩ ngợi gì, nhanh chóng vọt tới Tháp Trấn Yêu.
Tốc độ đó có thể chạy đi cả trăm mét trong nháy mắt.
“…”, Diệp Lâm.
“Mẹ!”
“Có vợ cái là quên luôn thầy”.
“Nghịch đồ!”
Ngoài miệng thì bảo là nghịch đồ, nhưng nụ cười của Diệp Lâm lại đầy yêu thương và kiêu ngạo.
Đó chính là học trò ông ta!
Thiên tài, thiên tư trác tuyệt.
Anh hùng hiên ngang dũng cảm ngoài biên giới!
Yêu nghiệt chó má!
Nó là Vu Kiệt, nó chỉ là nó mà thôi, Vu Kiệt là ai, người ngoài không có tư cách phán xét!
(Chúng ta đều giống nhau).
…
…
Mưa to dần tạnh.
Chỉ còn gió lạnh rét buốt thổi qua ngọn núi.
Tháp Trấn Yêu sừng sững chọc thẳng lên tầng mây cao cao chợt vỡ ra hai bên.
Chẳng mấy chốc, Vu Kiệt đã vọt tới đó bằng tốc độ nhanh nhất, thấy Tháp Trấn Yêu đang vỡ ra, từ ánh mắt đầu tiên anh đã nhìn thấy Dương Cẩm Tú đang nằm trong đó.
“Cẩm Tú!”
Vu Kiệt tái mặt, vội vàng vọt tới bên cạnh cô.
Anh nhảy lên, đi thẳng vào trong tháp từ lỗ hổng vừa vỡ ra, đi tới bên cạnh Dương Cẩm Tú.
Dương Cẩm Tú vào giờ phút này, sắc mặt trắng bệch, cả người ướt đẫm vì mưa lớn, hôn mê nằm đó.
Trên người cũng không xuất hiện vết thương trí mạng nào.
Hơi thở đều đều… Còn sống!
Vu Kiệt ôm lấy Dương Cẩm Tú, ôm cô vào lòng, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, đặt lên cổ tay phải của cô bắt mạch.
“May là chỉ bị hoảng sợ thôi”.
Chẳng mấy chốc anh đã xem xét được tình huống của Dương Cẩm Tú, Vu Kiệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng anh cũng đã biến mất.
Nhưng…
Ánh mắt anh vẫn nghiêm túc như thế.
Anh cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên cơ thể gầy gò của Dương Cẩm Tú.
Da bọc xương, màu da nhợt nhạt, sắc mặt tiều tụy đến nỗi xuất hiện cả nếp nhăn, rất khó tưởng tượng nổi rốt cuộc trong mấy ngày nay cô đã phải chịu sự tra tấn thế nào.
Bảy ngày này, rốt cuộc cô đã vượt qua như thế nào?
Nước mắt trong suốt ngân ngấn trong mắt Vu Kiệt.
Bởi vì anh!
Dương Cẩm Tú mới thành ra nông nỗi này.
Cũng vì anh!
Cảm giác tự trách dâng lên trong lòng Vu Kiệt, anh ôm ngày càng chặt, cúi đầu nhắm chặt mắt để nước mắt không phải rơi xuống.
“Thật lòng xin lỗi… Để em phải chịu khổ rồi!”
“Cẩm Tú, chờ em tỉnh lại chúng ta sẽ kết hôn ngay”.
“Anh sẽ không để em phải thành thế này một lần nào nữa!”
“Được không?”
Anh nhanh chóng nắm lấy tay Dương Cẩm Tú, cẩn thận đặt đầu cô lên đùi để cô nằm thoải mái hơn một chút.
“Được!”
Đúng lúc đó thì bên tai đột nhiên có giọng nói yếu ớt của Dương Cẩm Tú.
Xoẹt!
Vu Kiệt mở choàng mắt, sau đó, mí mắt Dương Cẩm Tú chớp chớp, khẽ run một chút rồi mở đôi mắt sáng ngời.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Vu Kiệt: “Đấy là anh nói đó nha… Anh… Anh… Không được đổi ý!”
“Anh… Nếu như anh đổi ý…”
“Em sẽ mách lại với ông nội Lý...”
“Cẩm Tú…”
Tỉnh!
Tỉnh?
Không hôn mê!
Vu Kiệt lập tức phản ứng lại: “Hay lắm con bé đáng ghét này, em đang giả vờ đấy hả?”
Dương Cẩm Tú cười hì hì: “Rồi sao? Người ta chỉ đùa với anh chút thôi, bị giam trong cái tháp này nhiều ngày như vậy, ngày nào cũng phải đối mặt với một lão yêu tăng, phiền chết phiền chết, anh đã xa em bao lâu rồi, lại còn không chịu cho em đùa một tí à?”
“…”, Vu Kiệt.
Nghe thế, Vu Kiệt gật đầu.
“Được, cho em nghịch đấy, em bảo anh làm gì cũng được”, Vu Kiệt nói từ tận đáy lòng.
“Hửm?”
Dương Cẩm Tú sững sốt: “Trời ạ, chú già học được mấy lời thả tính lãng mạn thế từ bao giờ đấy, nói, có phải là con hồ ly tinh nào đó dạy anh không? Từ khi anh rời khỏi Ninh Thành, ngoài một cuộc điện thoại anh gọi về thì không còn liên lạc gì thêm nữa, nói mau, tại sao anh không nghe điện thoại!”
Dương Cẩm Tú dò hỏi.
“Nói ra rất dài dòng, sau khi rời khỏi Ninh Thành đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu em muốn nghe, chờ chúng ta xuống núi trở về thủ đô rồi anh lại kể cho em nghe từng chút từng chút một”.
Nói đến đó thì khóe mắt Vu Kiệt có một giọt lệ lăn xuống.
Không biết ông nội… Đã tỉnh chưa.
“Gì thế?”
“Anh khóc đấy à!”
Vu Kiệt nhanh chóng lau khóe mắt: “Không khóc, không khóc”.
“Em chưa thấy cái gì hết nhé”.
“Ai nói!”
Dương Cẩm Tú thở phì phì bĩu môi: “Em thấy hết rồi”.
“Em thấy dáng vẻ chiến đấu anh dũng của anh già trong rừng rậm!”
“Em nhìn thấy lúc anh đối mặt với lũ hòa thượng thối kia, không từ bỏ và cực kỳ bình tĩnh!”
“Em còn thấy dáng vẻ anh cầm súng ngắm, có thể nói là ngầu ngất ngây luôn, nhất là phát súng cuối cùng đó, có thể sanh ngang với ngôi sao màn bạc!”
“Hà hà, anh chiến đấu với bốn hòa thượng đó, em cũng nhìn thấy nốt”.
“Hì hì!”
“Hửm?”
Bấy giờ, Vu Kiệt chợt ngẩn ngơ!
Chẳng mấy chốc, anh lại nhớ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: “Vậy, giọng nói anh nghe được trong rừng là tiếng em đấy hả?”
“Vâng!”
Dương Cẩm Tú gật đầu: “Lão yêu tăng đó nói cái gì mà linh hồn xuất ra gì đó, ông ta còn đánh cược với em rằng anh sẽ chết trong tay bốn hòa thượng đó, cuối cùng anh vẫn thắng đấy thôi!”
“Xuất hồn ư?”
Nghe thấy mấy chữ đó, ánh mắt Vu Kiệt trở nên căng thẳng, cảnh trong mơ lại chợt hiện lên.
Thế nên những hình ảnh trong mơ đó cũng là xuất hồn ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...