Đối mặt với Tứ Thánh Tử đang tiến đến, Vu Kiệt cũng không có ý định chạy trốn.
Nếu như sợ thì cần gì đến?
Đã muốn chiến, vậy thì chiến thôi!
Cho đến hôm nay, Vương của Lang Nha chưa từng biết chạy trốn, anh chỉ có một lựa chọn duy nhất, và anh cũng sẽ làm như vậy, đó chính là… dũng cảm đối mặt với bất kỳ kẻ địch nào dù cho hắn ta có mạnh hơn mình.
Tựa như một con sói cô độc đối mặt với đám chó săn, vung ra móng vuốt sắc bén của mình, lựa chọn đối chiến.
Năm năm trước, ba mươi tên súng bắn tỉa lão luyện nhất của Địa Ma xâm chiếm biên cảnh, anh không lùi bước.
Năm năm sau, kể từ khi ra tù, dù có phải đối mặt với kẻ quyền quý, bị hãm hại, bị ức hiếp, anh cũng không lùi bước.
Đối đầu với Long Môn ở thủ đô, bị thế lực cầm quyền tại khách sạn Holy Sky chèn ép, anh cũng không lùi bước.
Tại trận chiến giành Tâm Liên, đối mặt với sự truy đuổi của hai giới, anh càng không lùi bước.
Thế nên, hiện tại, sao anh phải lùi bước?
Anh cũng không muốn lui.
Thầy của anh vẫn còn nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô.
Người mà anh yêu nhất hiện đang bị nhốt ở một góc hẻo lánh nào đó trong chùa Hàn Sơn, sống chết không rõ.
Trước mắt, thầy Diệp Lâm đang bị một đám cường giả phong Thánh mạnh mẽ hợp lực vây khốn.
Dùng một câu mà Diệp Lâm thường nói để thể hiện tâm tình của Vu Kiệt lúc này: Ông đây lui cái mả mẹ nhà mày!
Động.
Ngay khi Tứ Thánh Tử dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống đường núi, tiến đến vị trí đỉnh núi mà Vu Kiệt đang đứng, anh lập tức lấy ra tất cả bom năng lượng cao, trong đầu thoáng hiện lên toàn bộ bản đồ các khu vực mà anh đã từng đi qua lúc lên núi.
So về niệm Phật, tao không bằng mày.
Nhưng nếu nói đến dã chiến… tại vùng rừng nhiệt đới, bọn mày… không bằng tao.
“Tao muốn nhìn xem, tốc độ của bọn mày nhanh, hay tốc độ của tao nhanh!”
…
…
Bên kia, thấy Tứ Thánh Tử biến mất trước mặt mình, vẻ mặt Diệp Lâm tràn đầy lo lắng.
Ông ta siết chặt nắm đấm, xương cốt phát ra âm thanh “răng rắc” từng hồi.
Lo lắng…
Hiện rõ trên mặt.
Mặc dù cách một tầng Tứ Thánh Phong trận, ông ta cũng có thể cảm nhận được rất rõ tình trạng của Vu Kiệt ở ngọn núi bên kia.
Rất tệ!
Vô cùng tệ!
Phải làm sao bây giờ?
Diệp Lâm hít sâu một hơi, sau hai tiếng quát kia, ông ta biết rất rõ, tính tình đồ đệ nhà mình cũng giống như mình, đều là con lừa bướng bỉnh, muốn thằng bé chạy, sao có thể chứ?
“Diệp Lâm, tiểu tăng đề nghị ông vẫn nên quan tâm bản thân trước thì tốt hơn”.
Diệp Lâm phát ra một tiếng hừ lạnh: “Những lời này của ông khiến ông đây càng thêm hối hận, vì sao lúc nãy tôi không dùng một đấm đấm cho đầu ông chôn xuống đất luôn đi, để ông còn sống chính là sai lầm lớn nhất trong đời tôi!”
Lão hòa thượng cười nhạt: “Vậy nên… hiện tại đã không còn kịp nữa!”
“Hối hận à?”
“Có một chút!”
Diệp Lâm cũng không nói dối, hơn nữa, cũng không cần thiết phải làm vậy.
“Ha ha…”
Lão hòa thượng lạnh lùng quát lên: “Đó cũng chính là sai lầm mười lăm năm trước của ông, nếu như mười lăm năm trước, ông không thay mặt Quốc Phái ra tay, thì sao có ngày hôm nay chứ?”
“Diệp Lâm, tiểu tăng thừa nhận ông chính là con trời, tất cả các môn phái thuộc Giang Hồ Truyền Thừa đều thừa nhận ông và ông Mặc chính là đứa con do trời đất thai nghén ra, không thầy, không phái, mà vẫn có thể tự cảm ngộ được sự sâu sắc của trời đất, trong vòng ba mươi năm phong Thánh, chỉ với thiên phú bậc này, nhìn khắp võ giới suốt trăm ngàn năm qua, có thể nói chính là nhân tài khó gặp”.
“Thiên tài như ông vốn nên sống trong núi, cố gắng tu tâm, tu đạo, tương lai có thể bước vào đại đạo phong Vương cũng không phải là chuyện mơ mộng, một ngày nào đó, cũng có thể khai tông lập phái, có được một vùng trời thuộc về mình tại võ giới, thế nhưng, hết lần này đến lần khác, ông cứ thích bước vào hồng trần”.
“Con đường thông thiên tốt đẹp như vậy không đi, lại thông đồng với đám người của Quốc Phái, hám danh, hám lợi, trợ Trụ vi ngược, chĩa mũi dùi về phía các danh môn chính phái giang hồ, ông không biết rằng quyết định của mình mười lăm năm trước rất ngu xuẩn à?”
“So với những thứ ngoài thân mà Quốc Phái cho ông, khiến ông phải đối địch với toàn bộ Giang Hồ Truyền Thừa, ông cảm thấy có đáng không?”
“Mười lăm năm trước, ông có từng nghĩ đến hôm nay?”
Lão hòa thượng tức giận đến mức toàn thân phát run, cứ như giờ phút này, những uất ức dồn nén trong lòng ông ta suốt mười lăm năm qua rốt cuộc cũng có thể xả ra hết.
Bản tính của con người vốn dĩ thích so đo.
Những lời bị nghẹn ở trong lòng… nếu không được nói ra thì không cách nào thoải mái được.
Thế giới của mình chỉ có chính mình thấy được, nhưng nếu là người thường, sao có thể chịu được chứ?
Cho nên, chịu không được thì phải bộc phát.
Đối mặt với những lời chất vấn của lão hòa thượng.
Diệp Lâm cười cười.
Tay hai người vẫn còn đan vào nhau, không ngừng va chạm, chợt, Diệp Lâm buông tay ra.
Lão hòa thượng cũng lui về sau một bước, chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật!”
Vẻ mặt Diệp Lâm trở nên âm u: “Có đôi khi, lời… mà đám hòa thượng các người nói, à không, không phải đôi khi, mà lần nào cũng vậy, mỗi khi đám hòa thượng các người mở miệng, đều khiến ông đây cảm thấy buồn nôn”.
“Vì sao tôi đánh các người à?”
“Ông đây đã trả lời câu hỏi này từ rất lâu rồi mà, là bởi vì khó chịu, không quen nhìn đám võ giả các người lạm sát người vô tội, hợp tác với các thế lực trong thế tục hòng cướp đoạt nguồn tài nguyên quan trọng để bồi dưỡng đám đệ tử thiên tài trong võ giới, tham gia vào các gia tộc thế tục vì tư lợi, ra tay với người thường, các người, cũng xứng là võ giả à?”
“Đánh các người là vì các người đáng bị đánh, bất kỳ một thời đại nào, muốn tiến bộ, tất yếu phải cải cách trong phạm vi lớn, giới thế tục ở Hoa Hạ đang ngày một phát triển, những quy cũ truyền thống của võ giới đã không còn phù hợp nữa, Quốc Phái xuất hiện chính là sự bắt đầu cho công cuộc cải cách, dùng nguồn lực của quốc gia thành lập Quốc Phái, đầu tiên là giám sát cường giả phong Thánh, sau đó tiến đến khống chế toàn bộ người của võ giới, lấy pháp luật làm gốc, thống trị võ giới, phân chia ranh giới giữa võ giới và thế tục, nó là sự phát triển tất yếu!”
“Nhưng các người thì sao?”
“Các người đã làm những gì?”
“Một đám già cổ hủ, cố chấp không chịu nổi, cho rằng bước vào cảnh giới phong Thánh là có thể vô địch thiên hạ, các người tưởng rằng thiếu các người, mảnh đất này sẽ không tồn tại được à?”
“Các người còn nhớ bản thân đã làm những gì không? Sau khi Quốc Phái đưa ra đề nghị cải cách, các người không chỉ tạo thành liên minh, ngăn cản quá trình cải cách, mà vẫn lạm sát người vô tội như cũ, các người giết chết những người nông dân hiền lành vì đã ngăn cản các người hái thuốc, dùng quyền lực tại thế tục cướp đất, bắt cóc phụ nữ, giết người cướp của, vô số việc ác, chà đạp tâm huyết cải cách ba mươi năm trước dưới lòng bàn chân, chỉ vì các người không sợ Quốc Phái!”
“Hành vi của các người có khác gì trộm cướp?”
“Các người không sợ Quốc Phái là vì biết trong Quốc Phái có rất ít cường giả phong Thánh, chỉ vẻn vẹn có một vị phong Vương mà thôi, không đúng à? Vậy nên ông đây mới đứng ra, làm vũ khí phục vụ cho công cuộc cải cách của Quốc Phái, điều đó có gì sai?”
“Các người đề cao cái ác, chèn ép cái thiện, ông đây muốn đánh vào mặt đám đạo đức giả các người đấy…”
Dứt lời, Diệp Lâm quay sang nhìn lão hòa thượng, tức giận mắng: “Con lừa trọc chết bầm, ông có tư cách gì xưng mình là Phật? Ông tưởng ông đây không biết à? Ông đã sớm không còn là trai tân!”
“Người bên ngoài không biết, người của võ giới không biết, ông tưởng rằng cả thế giới đều không biết bốn tên Thánh Tử kia là con riêng của ông à?”
“Ông nghe cho kỹ đây, à không, là tất cả những người ở đây nghe cho kỹ, vị cường giả phong Thánh mạnh nhất chùa Hàn Sơn này chính là cha ruột của Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn tiếng tăm vang dội!”
“Con lừa trọc chết bầm, khi ông vừa vào Phật đạo, ông đã bỏ trốn xuống núi… giở trò đồi bại với một cô gái nông thôn chưa chồng, lúc đó, ông đây đang ở bờ sông gần đó câu cá, tên khốn kiếp nhà ông không chỉ là một con lừa trọc dối trá, mà còn là một tên yếu đuối… chỉ có ba mươi giây đã nỏ mạnh hết đà, vậy mà ông còn dám đứng đây nói phải trái với ông đây à?”
Nói xong, Diệp Lâm vỗ vỗ mặt lão hòa thượng, cười nhạo: “Mặt… ông đâu rồi?”
Soạt!
Trong phút chốc, toàn hiện trường… kinh hãi.
Lão hòa thượng quá mức sợ hãi, ngay lập tức, ông ta giận tím mặt, giơ nắm đấm lên, vọt tớt, giận dữ hét:
“Ông câm miệng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...