Đệ Nhất Lang Vương


Những đạo lý to lớn thì ai cũng nói hết rồi, nhưng khi thực hiện thì chẳng ai có thể đưa ra một đáp án thực sự.

Người thông minh.

Người biết ăn nói.

Người giỏi xã giao.
Nói thì cực kì hay, nhưng bản lĩnh của những người đó cũng phải dùng cho những đối tượng thích nghe lời nói hoa mỹ, nếu bọn họ gặp phải loại người trực tiếp hơn thì những lời quanh co lòng vòng đó có thể nói là vô nghĩa.

Trực tiếp.

Ngắn gọn.

Đếm ngược một phút.
Đã qua khoảng mười giây.

Bầu không khí hơi im ắng, cảm giác không thể tin nổi nhiều hơn, tất nhiên phần lớn cảm xúc đó đến từ Lỗ Phi Nhã.

Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự bất lực, khả năng phân tích đỉnh cao công với tài ăn nói như hương như hoa, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có người nào không bị cô ta thuyết phục.


Vu Kiệt… Chính là người đầu tiên.

Dao găm của Lang Vương đã dính chút màu đỏ của máu, cần cổ cũng bắt đầu nhói đau.

Lỗ Phi Nhã khẽ nhíu mày, cô ta chưa kịp lên tiếng thì cổ tay của Vu Kiệt đã cử động, ấn con dao vào sâu hơn một chút.

“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không muốn phải lặp lại những lời đó thêm một lần nữa, cô là người thông minh, tôi hi vọng cô có thể đưa ta một lựa chọn chính xác”.

Giọng điệu cực kì kiên quyết.

Mỗi một chữ trong câu đều có duy nhất một nghĩa.

Như thể cả cái dấu ngắt câu cũng thể hiện cùng một loại thái độ: Mau gọi điện thoại đi.

Nghe thế, mặt Lộ Phi Nhã chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cười tự giễu gật đầu: “Không hổ là Lang Vương Hoa Hạ, sự kiên quyết đó khiến cho con người ta phải khom lưng kính phục, tôi gọi điện thoại”.

“Thế thì làm ngay đi!”
Lỗ Phi Nhã lấy điện thoại trong túi mình ra, bấm một dãy số bí ẩn.

“Tút tút tút…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên vài hồi.

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

Đầu dây bên kia là giọng nói nặng nề và già nua, mang theo sự cung kính: “Alo? Cô chủ, cô sao rồi?”
“Chú A Phi”.

Lỗ Phi Nhã đáp lời rồi nhìn quanh bốn phía, nói: “Khe núi Tuyết”.

“Khe núi?”
Bên kia, một ông cụ ăn mặc mộc mạc bỗng chỗng trở nên lạnh lùng, nheo mắt lại.

Cảm giác bất an trong lòng nhanh chóng lan tràn, nghĩ tới cách xác nhận nguy hiểm tiềm tàng của gia tộc, ông ta cười nói: “Đến ngay, à, cô chủ, tôi cử người đi đón cô ư? Có cần dẫn người mình theo không?”
Lỗ Phi Nhã liếc sang Vu Kiệt.

Ngón tay Vu Kiệt chỉ vào phím mở loa ngoài.


Lỗ Phi Nhã hiểu ý, nghe lời, nhấn tắt đi.

Sau đó, cô ta trả lời: “Không cần đâu”.

“Đúng rồi chú A Phi, chúng ta còn Tâm Liên không?”
“Tâm Liên?”
Sắc mặt ông ta trở nên nặng nề hơn hẳn: “Cô cần Tâm Liên để làm gì?”
Trong lúc nói chuyện, ông ta bắt đầu cẩn thận suy ngẫm lại.

Với tộc Thánh Đường mà nói thì Tâm Liên không phải là thứ quý giá gì.

Nhưng nó không phải là món đồ chơi thích ăn là ăn, thích nghịch là nghịch.

Hơn nữa ngoài tác dụng loại bỏ tử khí để niêm phong và lưu giữ máu của Phong Vương giả thì nó chẳng còn tác dụng gì.

Vấn đề quan trọng ở đây là cô cả của tộc Thánh Đường chẳng bao giờ quan tâm đến thứ gọi là Tâm Liên đó.

Sao bây giờ đây lại gọi điện thoại đến để hỏi về chuyện Tâm Liên?
Chỉ có một khả năng.

Đó là cô chủ cần dùng đến nó!
Căn cứ vào suy đoán đó, ông ta phân tích sâu hơn, chẳng lẽ bây giờ bên cạnh cô chủ đang có một Phong Vương sắp chết, cần Tâm Liên để lưu giữ lại máu huyết của người đó?
Nghĩ tới lại thấy buồn cười, không thể có chuyện đó được, làm gì có cái cái bánh từ trên trời rơi xuống như thế.

Nói cách khác, có lẽ không phải cô chủ cần dùng mà là bên cạnh cô ta có người cần dùng đến Tâm Liên.


Ai được nhỉ?
Mục tiêu nhiệm vụ!
Chẳng mấy chốc, ông lão có địa vị cực kì cao trong gia tộc Thành Đường đã phân tích ra được đáp án cuối cùng.

Người của gia tộc Thánh Đường cực kì am hiểu việc phân tích.

Ông ta cũng không phải là ngoại lệ.

Sau khi suy nghĩ ra được điều đó, khóe miệng ông ta khẽ cong lên một nụ cười.

Lỗ Phi Nhã tức giận nói: “Đừng quan tâm đến nhiều thứ như thế, chú cứ cử một người giao Tâm Liên đến đây cho tôi, nếu không tôi về đến nhà sẽ báo với bố để hủy bỏ chức vị của chú đấy”.

Ông ta gật đầu: “Cô chủ gửi cho tôi thông điệp ám chỉ cầu cứu, mấy người các cậu mang theo Tâm Liên được đóng gói cẩn thận đến núi Tuyết, nhớ phải bảo đảm an toàn cho cô chủ”.

“Đồng thời, lập tức báo cho nhóm Thiên Thần Điện, mục tiêu đang ở núi Tuyết, tôi đã hợp tác với thủ lĩnh Thiên Thần Điện, bọn họ cần một tỷ đô, chúng ta cần đầu người”.

“Lập tức xuất phát, dừng dây dưa kéo dài thời gian!”
“Rõ!”
Năm người gật đầu, lập tức xuất phát!
- ---------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui