Nắm chắc điểm yếu của bản thân, tìm ra chiến thuật mà địch có thể sử dụng từ đó chuẩn bị trước một bước đối phó, đồng thời đặt cạm bẫy của mình bên trong để khiến kẻ địch...!gậy ông đập lưng ông!
Hoa Hạ trải qua ngót nghét 5 ngàn năm văn hiến, không ai biết được trí tuệ chôn vùi theo năm tháng rốt cuộc đạt đến trình độ nào.
Nhưng chỉ cần chọn một cái bình trong số đó liền có được một con đường.
Là một thuật sĩ, bình tĩnh là một lợi thế tuyệt vời, tất cả những hoang mang bày ra bên ngoài gương mặt là để cho bạn xem.
Như đã nói từ trước, tôi cho bạn xem là tôi muốn cho bạn xem chứ không phải tôi không kiềm chế được, bạn xem rồi, bạn sẽ kìm lòng không đặng mà rơi vào cái bẫy tôi đã sắp đặt sẵn.
Từng chiêu thức của thuật sĩ quả thật biến hóa khôn lường và vô cùng hiểm hóc.
Nhưng nguồn gốc trong sự biến hóa chiêu thức luôn này được quyết định bởi trí tuệ của thuật sĩ.
Rõ ràng...
Chỉ dựa vào điểm này, Viêm Ma đã rơi vào thế yếu, mặt ông ta biến sắc, sau khi biết bản thân đã rơi vào bẫy thì lập tức muốn kéo dài khoảng cách, nhưng đã không còn kịp, hoặc là nói Mặc Bạch căn bản không cho hắn thời gian phản ứng.
Một tiếng “trói giết”.
Khí kình liên kết chặt chẽ quấn quanh cánh tay Viêm Ma, treo ông ta giữa không trung như bị đóng băng, không thể cử động.
“Không hay”.
Viêm Ma co người lại, ông ta cảm thấy cánh tay mình như bị một từ trường hút chặt, cho dù ông ta huy động bao nhiêu khí kình cũng khó thoát nổi, vô cùng vướng víu!
Mặc Bạch mở mắt, hít một hơi, trong không khí mang theo mùi nước mưa, có chút tươi mát lại có chút ngọt ngào: “Cuối cùng cũng...kết thúc rồi”.
Vừa hay xóa đi phiền não của ông cụ Lý: “Đặc sắc lắm phải không ông già, ông ở dưới suối vàng nhìn thấy rồi chứ? Cảnh tượng này tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi...”
“Đồ khốn!”
Viêm Ma tiếp tục huy động khí kình, sắc mặc đỏ ửng chứng tỏ sự căng thẳng trong lòng ông ta lúc này, ông ta hoảng sợ, thật sự hoảng sợ, ông ta đem theo thù hận đến Hoa Hạ báo thù cho đồ đệ, bởi vì muốn phá hủy chỗ dựa của tên Vu Kiệt kia trước nên ông ta mới quyết định để mắt tới ông cụ Lý, người nắm giữ quyền lực nhà họ Lý.
Ông ta đợi!
Vẫn luôn đợi!
Đợi đến lúc bên cạnh lão già đó không có ai.
Đợi đến lúc toàn bộ chiến sĩ Hoa Hạ đều rơi vào trống rỗng.
Đợi đến lúc xung quanh không một bóng người.
Ông ta đợi được rồi.
Đợi một ngày một đêm cuối cùng cũng đợi được giây phút này.
Tuy bên cạnh lão già đó có một người phong thánh, nhưng trong con mắt kiêu ngạo của ông ta, võ giới Hoa Hạ chẳng qua cũng chỉ là đám người tỏ vẻ phô trương.
Có điều, bây giờ ông ta sai rồi...!
Sai trầm trọng!
Chỗ hiểm của thuật sĩ nằm trong tim.
Khí kình quấn chặt trên cánh tay dần biến thành con dao sắc nhọn cắt đứt da thịt trên tay ông ta.
Hơn nữa, cỗ khí kình này còn không ngừng lan rộng ra toàn thân.
Ngày càng nguy hiểm.
Hai mắt Mặc Bạch nheo lại: “Trước khi chết, ông có thể nói đôi lời trăn trối”.
“Chết?”
Viêm Ma cười haha: “Bổn thánh chưa từng nghe câu chuyện nào hài hước thế này, muốn tôi chết? Ông còn non lắm”.
“Thật sao?”
Mặc Bạch lẩm bẩm một tiếng.
Giây tiếp theo, ông ta đột nhiên phát hiện người phong thánh đến từ Huyết Cương Bắc Băng trước mặt không phải đang đùa giỡn.
Sắc mặt ông ta dần ngưng trọng.
Chỉ thấy Viêm Ma nghiến răng, giơ cánh tay còn lại hướng về phía cánh tay đang bị ấn chữ “Niệm” quấn chặt kia...bất ngờ chém xuống.
“Rắc!’
Máu tươi bắn tung tóe, hòa vào nước mưa đang rơi xuống đêm nay.
Xương trắng bị chặt đứt kèm theo máu thịt văng ra khỏi cơ thể.
Một tiếng lạch cạch...!
Rơi xuống đất.
Tự chặt một tay thoát khỏi không trung!
Ấn chữ “Niệm” mất đi mục tiêu, Mặc Bạch nhanh chóng phản ứng lại, Viêm Ma đang muốn cắt đứt trói buộc của ấn chữ “Niệm” để giải phóng cơ thể.
Quả nhiên, sau khi chặt đứt một cánh tay, Viêm Ma lập tức lùi về sau 50m đứng yên tại chỗ.
Máu trong lòng bàn tay.
Máu trên cánh tay nhỏ xuống.
“Tách...tách...tách...”
Giống như kim giờ chầm chậm di chuyển.
Không khí chớp mắt mang thêm một mùi vị chết chóc.
Mặc Bạch hơi kinh ngạc, sau khi khôi phục vẻ bình tĩnh liền nở nụ cười: “Không thể không thừa nhận quyết định của ông nằm ngoài dự liệu của tôi, Huyết Cương Bắc Băng không hổ là vùng đất của ba Tu La lớn, tự chặt một cánh tay để cứu mình.
Là một võ sĩ, ông đáng được ngưỡng mộ”.
Đủ để phong thánh.
Trên thế giới này không có ai là kẻ ngu ngốc nhất.
Bọn họ luôn bộc lộ ưu thế đặc biệt của bản thân trong một lĩnh vực nhất định.
Là một trong ba vùng đất Tu La lớn, Huyết Cương Bắc Băng vốn dĩ đã có thừa sự tàn nhẫn, quyết đoán, máu lạnh, luôn lấy lợi ích làm đầu, vứt cái lợi nhỏ để đạt được cái lợi lớn, loại mua bán tiết kiệm chi phí này là thứ bọn họ yêu thích nhất.
Lúc này, Khóe miệng Viêm Ma hơi nhợt nhạt, tuy đã nhặt lại được một mạng nhưng đối với người phong thánh mà nói, đứt một cánh tay đã làm mất đi rất nhiều sức chiến đấu.
Đây là lần đầu tiên ông ta đấu với thuật sĩ.
Cũng là lần đầu tiên cảm thấy thuật sĩ phiền phức.
Ông ta đảo mắt nhìn ông cụ Lý: “Ông thật may mắn, có một người phong thánh bảo vệ, đổi lại là đám người thường thì đêm nay ông không thể sống tiếp được rồi”.
Ông cụ Lý xua xua tay: “Tôi đợi ông đến giết tôi”.
“...”
Thấu tim!
Từng động tác.
Từng câu nói.
Từng giọng điệu.
Đều đau thấu tim như vậy.
Nhìn thì có vẻ không đáng ngại, thực tế lại đau đớn cùng cực.
“Hừ...”, Viêm Ma siết chặt nắm đấm: “Tôi sẽ giết ông, nhưng hôm nay ông rất may mắn, tôi không tin bên cạnh ông lúc nào cũng có người phong thánh bảo vệ, trận đấu đêm nay dừng lại tại đây...”
“Muốn đi?”
Không đợi ông ta nói xong, bốn ngón tay trên hai bàn tay Mặc Bạch tạo thành hình vuông nhắm vào Viêm Ma.
“Trấn!”
Tức khắc.
Khí kình cuồn cuộn như nước sông dâng lên hóa thành một bảo tháp vô hình vây giữ Viêm Ma.
“Vậy sao?”
Nhưng ngay sau khi Mặc Bạch nói xong 3 chữ đó, lại một âm thanh.
Lộp bộp vang lên!
Trên đường.
Một lão hòa thượng mặc áo choàng trắng, chắp một tay, một tay cầm văn thư chầm chậm đi tới.
“Đức phật từ bi tha, thứ cho người thường, nhưng thuật pháp giết người quá tàn nhẫn, xin Đức Phật...niết bàn yên diệt!”
- ---------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...