Trong chốc lát, một ánh mắt nhân lúc Vu Kiệt đang nói, nhìn người ngồi bên cạnh Lâm Chính Nguyên, người nắm quyền thật sự trong nhà họ Lâm, Lâm Mạc Sơn.
Sáu năm trước, Lâm Mạc Sơn về hưu ở sư đoàn nào đó của thủ đô, từng là người bảo vệ bên cạnh lão anh hùng vẫn còn sống đến nay.
Lâm Mạc Sơn, người đưa nhà họ Lâm trở thành gia tộc hạng hai đứng đầu ở Thiên Thành, là trụ cột duy nhất của gia tộc.
Cũng chính vì hiện nay Lâm Mạc Sơn tuổi tác đã cao, qua mấy năm nữa có thể sẽ nhắm mắt xuôi tay rời khỏi nhân thế dẫn tới địa vị nhà họ Lâm ở Thiên Thành nằm trên bờ vực nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân Lâm Chính Nguyên không đợi được mà muốn liên hôn với nhà họ Long, từ đó tìm một chỗ dựa cho nhà họ Lâm.
Hôm nay lại bị Vu Kiệt nói như vậy, bây giờ tất cả mọi người đều có thể không nghi ngờ sao?
Người ở trước mặt, tên đàn ông xa lạ đang đứng cạnh Lâm Doãn Nam?
Quen!
Ông cụ nhà họ Lâm?
Hơn nữa!
Sau khi Vu Kiệt nói xong câu đó, Lâm Mạc Sơn vẫn luôn trầm mặc, trong lòng không biết đang nghĩ gì đột nhiên xác định được suy nghĩ của mình.
Giọng điệu này!
Gương mặt này.
Âm thanh quen thuộc này.
Là cậu ấy!
Cậu ấy! đã quay lại.
Có điều, Lâm Chính Nguyên không phải con giun trong bụng ông cụ Lâm, nghe Vu Kiệt ăn nói kiểu đó thì liền đùng đùng tức giận: “Nơi quan trọng của nhà họ Lâm không phải chỗ để một thằng ranh như cậu ở đây xấc láo”.
Ông ta hét lên: “Người đâu”.
Lời vừa thốt ra, lập tức hộ vệ nhà họ Lâm đã đợi rất lâu ngoài cửa, sắc mặt căng thẳng xông vào.
Đây là thái độ của Lâm Chính Nguyên.
Là thái độ mà gia chủ nhà họ Lâm như ông ta dành cho cậu chủ nhà họ Long.
Nhà họ Lâm nguy hiểm trùng trùng như bây giờ sẽ không chịu nổi thêm đả kích nào nữa, gây thù với nhà họ Long chỉ làm nhà họ Lâm nhanh sụp đổ hơn thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Chính Nguyên chỉ vào đầu Vu Kiệt, ánh mắt vô tình hệt như lúc dùng gia pháp với Lâm Doãn Nam, dùng chiếc roi lạnh lẽo quất vào người cô ta, tức giận: “Bắt thằng nhãi này lại cho tôi”.
“Đúng, nhanh bắt hắn lại đi, đánh chết hắn, đánh chết hắn”.
Lúc này, Long Huy sớm đã điên cuồng đến mức mất hết lí trí.
Làm gì còn quan tâm tới hậu quả của việc này.
Trong thế giới của hắn ta, bản thân mới là trung tâm, mới là quan trọng nhất, bị thằng nhóc này sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người, nếu như không lấy lại mặt mũi thì sau này hắn làm sao có thể đứng ở Thiên Thành nữa?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lâm Doãn Nam liền thay đổi.
Cô ta định nói gì đó, nhưng đám người xông vào chỉ nghe theo mệnh lệnh của Lâm Chính Nguyên, căn bản không cho cô ta cơ hội mở miệng.
Giơ dùi cui đánh vào đầu Vu Kiệt.
Mọi người chăm chú, nhìn cảnh tượng này ai nấy đều dự đoán Vu Kiệt sẽ nhanh chóng bị đánh ngã trên đất, sau đó bị đánh tơi bời.
“Thằng nhóc này gặp họa rồi!”
Không ít lời ghét bỏ ầm ầm kéo tới.
“Ai nói không phải, dám láo xược trên địa bàn của nhà họ Lâm chúng ta, nghĩ mình là cái thá gì chứ?”
“Thì đó, còn động tay động chân với cậu chủ nhà họ Long, chẳng phải cố tình tìm tới cái chết sao?”
“Thật sự cho rằng bản thân cậy vào Lâm Doãn Nam thì có thể đi khỏi Thiên Thành này, cho hắn biết ai mới là chủ nhân thật sự của nhà họ Lâm! ”
Mọi người đều không có thiện cảm với tên lạ mặt đột nhiên xuất hiện này cho lắm.
Căn bản không quan tâm anh sống chết thế nào.
Thậm chí còn không có hứng thú biết tên của anh.
Nhưng!
Ngay lúc mọi người đều nghĩ sự việc sẽ kết thúc khi Vu Kiệt bị đánh ngã xuống đất.
Lời quát nạt ông cụ nhà họ Lâm vừa rồi sẽ không có ích gì.
Thì một âm thanh vang dội trong không trung!
“Dừng tay!”
Chầm chậm phát ra.
Giọng điệu uy lực toát lên sức mạnh tuyệt đối không gì có thể chống cự được.
Soạt!
Tất cả đều! biến sắc.
Những hộ vệ nhận lệnh ra tay với Vu Kiệt đều lập tức đứng im tại chỗ, gương mặt lộ vẻ hoài nghi, dùi cui trong tay dừng lại giữa không trung không biết nên tiến hay nên lùi!
Âm thanh vang vọng!
Lan ra khắp bốn phía của sảnh lớn.
Lâm Doãn Nam khẽ nhíu mày, không ngờ trong tình huống ngàn cân treo sợ tóc này, người duy nhất mở miệng giúp đỡ mình lại là ông nội trước giờ luôn tỏ ra không quan tâm tới mình, thậm chí là người đầu tiên đưa ra quyết định gả cô ta cho nhà họ Long!
Gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Mạc Sơn đã lên tiếng!
!
Nét mặt mọi người có chút kinh ngạc.
Lâm Chính Nguyên bỗng chốc ngạc nhiên, nhìn thấy thuộc hạ đều dừng tay, lập tức cúi đầu không dám có ý kiến.
Ánh mắt, chuyển hướng nhìn Lâm Mạc Sơn động tác chậm rãi mà trầm ổn tựa như núi Thái Sơn.
Ông cụ đã lâu không còn quản chuyện nhà họ Lâm nhưng sức ảnh hưởng vẫn không hề thay đổi, đứng dậy.
“Bố, Bố là muốn! ”, Lâm Chính Nguyên vô cùng ngờ vực, nửa chữ cũng không thể thốt ra.
Ông ta không hề nghĩ tới người chen chân vào lúc này lại là bố của mình.
“Bố nói rồi!”
Ánh mắt Lâm Mạc Sơn sắc lạnh: “Dừng tay”.
Lấy đá đập chân mình!
Tự làm! tự chịu!
Thái độ của Lâm Mạc Sơn vô cùng kiên định.
Cảm giác nhục nhã đó trong giờ khắc này đạt tới đỉnh điểm, lan tỏa khắp cơ thể Long Huy.
Không thấy ai động đậy, Lâm Mạc Sơn hừ lạnh: “Sao nào, tôi vẫn chưa chết mà! Nhà họ Lâm xảy ra việc lớn như vậy, lẽ nào tôi không thể làm chủ? Ngây hết ra đó làm gì?”
“Bốp!”
Ngay khi Lâm Mạc Sơn nói ra lời này, còn chưa đợi những người khác trong nhà họ Lâm có phản ứng.
Chỉ nghe một tiếng cực lớn vang lên, đôi chân Vu Kiệt loáng một cái, mọi người còn chưa quan sát được gì thì anh đã đến bên cạnh Long Huy.
Một bàn tay mạnh mẽ đánh lên bả vai Long Huy, sau đó, nắm áo hắn ta vứt ra ngoài!
“Ông Lâm, nhà họ Lâm các người là một đám vô dụng, loại gây thù chuốc oán này, để tôi!”
“Nhà họ Lâm không ai giúp ông, vậy để Vu Kiệt tôi giúp ông tiễn hắn cút đi!”
“Họ Long kia!”
“Bịch!”
Long Huy trực tiếp ngã trên đất.
“Quay về thay tao nói một câu với gia đình mày, nhớ kĩ, là Vu Kiệt tao vứt mày ra khỏi nhà họ Lâm!”
“Là Vu Kiệt tao, phá hỏng liên hôn của nhà mày”.
“Nếu như có bản lĩnh thì đến đây đấu tay đôi với tao, còn nếu không dám thì ngậm miệng chó lại, yên phận một chút! sống qua ngày!”
“Cút đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...