Thượng Quan Bắc, thiên tài trẻ tuổi nổi bật nhất trong bốn gia tộc lớn tại thủ đô, “thần đồng” của nhà Thượng Quan, đối đầu trận đầu tiên với Vu Kiệt, tôn thái tử nhà họ Lý đã mất tích hai mươi năm trước, vừa về đến gia tộc, kết quả cuối cùng, Thượng Quan Bắc cúi đầu xin lỗi, kết thúc trận phong ba này.
Mà cách thức kết thúc lại khiến người ta không khỏi tức giận cùng khó có thể tưởng tượng được.
Khiến người ta giận điên lên, khiếp sợ đến cùng cực, cuối cùng, chỉ có thể đứng đờ ra đó, không thể làm gì khác hơn.
Chẳng ai ngờ, Vu Kiệt lại lựa chọn phớt lờ lời xin lỗi của Long Huy.
Anh phớt lờ không chỉ lời xin lỗi của Long Huy, mà còn là sự tôn kính của Thượng Quan Bắc.
Tuy nhiên, đối với Vu Kiệt, anh không cần một kẻ vì lợi ích của mình mà không chút kiêng nể, giẫm đạp luật pháp dưới chân tôn kính, cũng không cần thiết phải tôn trọng một kẻ như vậy.
Bọn họ…không xứng!
…
…
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Trong phòng VIP cao cấp nhất của câu lạc bộ Đồ Long, âm thanh chai rượu cùng đồ cổ bị ném xuống đất, vỡ tan tành không ngừng vang lên.
Mỗi một chuỗi âm thanh như vậy đều mang theo sự giận dữ khó tả.
Long Huy rất phẫn nộ, hắn ta đang trút giận.
Thân là cậu chủ của nhà họ Long, một trong những gia tộc đứng đầu Thiên Thành.
Thân là một trong những người sáng lập câu lạc bộ Đồ Long nổi danh khắp cả nước.
Thân là vị hôn phu tương lai của Lâm Doãn Nam.
Trước thì trơ mắt nhìn vị hôn thê của mình trốn sau lưng một người đàn ông khác, đứng ra cầu xin thay kẻ đó.
Sau phải nuốt hận “lớn tiếng” nói xin lỗi tên đàn ông kia trước mặt mọi người, còn bị anh cả trong nhóm tát một cái, cuối cùng, bị buộc phải khom người nói xin lỗi tên kia.
Nhưng kết quả thì sao, tên khốn kia lại phớt lờ hắn ta.
Nhục nhã!
Phẫn nộ!
Mất hết mặt mũi!
Tất cả những thứ đó, cho dù hắn ta có ném vỡ hết số rượu vang đỏ trị giá hơn mười triệu cũng không cách nào nguôi giận.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, Trương Hàn đang ngồi trên ghế sofa bằng da thật cũng không biết nên làm thế nào.
“Anh Bắc, nếu cứ như vậy, sợ là tất cả số rượu vang mà chúng ta đã tích lũy được đều sẽ bị ném sạch mất, mấy thứ này đều là rượu ngon mà anh bỏ ra mười năm cất giữ đấy!”
Ngồi ở phía đối diện, sắc mặt Thượng Quan Bắc âm u: “Cứ để cậu ta ném đi, ném hết số rượu kia vẫn đỡ hơn để cậu ta và nhà họ Long trở thành phần tử phi pháp, bị bắt đi”.
“Việc này…”, vốn xuất thân từ nhà họ Trương, lại có bố là một trong ba đại gia của Giang Thành, Trương Hàn lập tức nghe ra ẩn ý trong đó: “Anh Bắc, ý của anh là…”
“Được rồi, đừng ném nữa!”
Hắn ta còn chưa nói xong, bỗng nghe một loạt âm thanh rơi vỡ, Thượng Quan Bắc vừa mới nói không sao, bất chợt lại cảm thấy khó chịu.
Mắc gì rượu quý hắn ta cất giữ hơn mười năm lại để mặc cho tên ngu xuẩn này muốn làm gì thì làm.
Hắn ta chỉ muốn tốt cho Long Huy.
Cũng không phải vì bản thân hắn ta.
Chính hắn ta cũng ăn một bạt tai không phải sao?
“Xoảng!”
Long Huy ném chai rượu trong tay xuống đất, thở hồng hộc.
Trên sàn nhà, mảnh vỡ thủy tinh lẫn với rượu rơi vãi đầy đất.
Trong không khí cũng nồng nặc mùi rượu vang đỏ.
Long Huy siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, trông rất dữ tợn.
Chị Hồng đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mặc dù chị đã giúp ba người bọn họ quản lý câu lạc bộ nhiều năm như vậy, nhưng cũng không khỏi khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên chị ta thấy Long Huy tức giận như vậy!
“Tôi bảo người đến quét dọn”, chị Hồng nói.
“Không cần!”, Thượng Quan Bắc ngăn lại: “Để cậu ta nhìn cho thật kỹ, bởi vì cậu ta mất khống chết mà lãng phí bao nhiêu rượu ngon!”
“Việc này…”
“Đi ra ngoài!”, Thượng Quan Bắc ra lệnh.
“Vâng”.
Chị Hồng cúi đầu, cũng không dám nán lại, vội rời đi, giải tán đám đông gần đó, sau đó lập tức đi đến phòng quan sát, liên tục giám sát Vu Kiệt, người vừa tiến vào một căn phòng dành cho hội viên.
Mà giờ phút này, dựa theo số phòng mà thư ký của Trần Dung đã cung cấp, Vu Kiệt đi vào, nhưng chỉ thấy có mỗi thư ký đang chờ anh ở đó.
Có điều, đó không phải vấn đề mấu chốt.
Sau khi chị Hồng đi khỏi, Long Huy nổi giận đùng đùng, bước đến trước mặt Thượng Quan Bắc, ánh mắt tràn đầy tức giận, không cách nào tiêu tan.
Thượng Quan Bắc ngẩng đầu: “Sao hả? Ngay cả tôi mà cậu cũng muốn đánh?”
“Không dám!”, Long Huy ngẩng đầu lên, dời mắt sang hướng khác, từ đầu đến cuối vẫn là thái độ không phục.
“Ha ha, không dám, có gì mà cậu không dám?”
“Lúc trước, tôi từng nói sẽ đối đầu với Vu Kiệt, đối đầu với nhà họ Lý, cũng có nói, nếu hắn ta dám tìm đến tôi, tôi sẽ ra tay!”
“Nhưng tôi cũng từng nói, không có sự đồng ý của tôi, thì không được xảy ra xung đột chính diện với Vu Kiệt, phải không?”
“Hả?”
Nghe thế, Trương Hàn vội giải thích: “Anh Bắc, chuyện là như vầy, chính cái tên Vu Kiệt kia dở chứng, nhảy ra làm anh hùng, ra tay đánh người đấy chứ, không phải anh Long chủ động gây rắc rối đâu”.
“Có gì khác nhau sao?”
Thượng Quan Bắc hỏi ngược lại.
Soạt!
Trương Hàn nói không nên lời.
Có gì khác nhau sao?
Nếu như không phải Vu Kiệt chủ động xen vào, thì hai người bọn họ thấy hắn cũng sẽ nhịn không được kiếm chuyện.
Vấn đề là ở cảm xúc, không phải sao?
Long Huy siết chặt nắm đấm, phát ra âm thanh “răng rắc”, hắn ta nói: “Sao không được kiếm chuyện với hắn? Anh cả, đây là địa bàn của chúng ra, không phải thủ đô!”
“Đúng!”
Vốn dĩ, lúc trước Thượng Quan Bắc đồng ý với cách nghĩ của Long Huy, nhưng hiện tại, hắn ta nói: “Nếu là lúc trước, hắn ta dám bước đến Thiên Thành, đi vào địa bàn của chúng ta, tôi sẽ không kiêng kỵ mà ra tay với hắn, nhưng sau ngày hôm qua thì không được!”
“Vì sao chứ?”
Long Huy hỏi.
Cảm xúc của hắn ta hiện tại vừa kích động vừa sốt ruột.
Thượng Quan Bắc: “Đây cũng là lý do vì sao tôi muốn cậu xin lỗi hắn ta, hơn nữa cũng là lý do tôi muốn phân rõ ân oán với hắn.
Ở đây có một phần tài liệu, hai người xem đi!”
Nói xong, hắn ta lấy từ trong ngực ra hai xấp tài liệu giống nhau, phân cho hai người Long Huy và Trương Hàn.
“Hai người xem cho kỹ!”
“Trong tình huống này, một khi hắn ta gặp chuyện không may ở câu lạc bộ của chúng ta, kẻ xui xẻo chỉ có chúng ta mà thôi, hiểu không?”
“Mặt khác, tôi còn một tin muốn nói cho các cậu biết”, Thượng Quan Bắc trầm giọng.
“Tin gì?”, hai người Long Huy tò mò.
Ánh mắt Thượng Quan Bắc trở nên lạnh lùng, nói: “Đêm qua, người phụ nữ bị đánh sẩy thai kia là…bạn của Vu Kiệt!”
“Cái gì?”
Soạt!
Nghe được tin tức như thế, Trương Hàn cùng Long Huy liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ra vấn đề.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Thượng Quan Bắc đã nói tiếp: “Còn nữa, tên khốn đã ra tay với bạn của Vu Kiệt chính là Chu Tam, theo tôi điều tra, là do một hội viên trong câu lạc bộ của chúng ta sai khiến”.
“…”, Trương Hàn.
“…”, Long Huy.
Tiêu rồi!
Gây họa lớn rồi!
- --------------------------- .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...