Câu lạc bộ Đồ Long cách sân bay không xa lắm.
Trước khi xảy ra sự việc phải đến Thiên Thành, Vu Kiệt đã bảo Trịnh Long ở thủ đô chuẩn bị sắp xếp người đến đây, mục đích của lần này là đến Thiên Thành để tìm Lâm Doãn Nam, trả nợ một mối 'ân tình không tồn tại'.
Nguyên nhân là vì xung đột giữa anh, tổ tác chiến kinh tế và hội thương nghiệp Vạn Hải nên Lâm Doãn Nam đã bị liên lụy thay, đầu tiên là bị tổ tác chiến kinh tế sa thải, sau đó còn bị người trong gia tộc cưỡng chế đưa về, chịu gia pháp, giam lỏng lại.
Biết được tin tức, Vu Kiệt không muốn nợ mối ân tình này.
Còn hôm nay lại đến cũng không chỉ đơn giản là đến vì Lâm Doãn Nam nữa.
Vu Kiệt vừa xuống sân bay đã đưa theo Lý Đại Năng đến cửa đã hẹn trước đó với Trịnh Long, vòng vèo đi gần mấy trăm mét, ra khỏi cửa ra vào đi đến tầng hầm đỗ xe thì đã gặp người vệ sĩ đeo một chiếc mặt nạ màu đen vô danh, khí chất phi phàm, Trịnh Long.
"Anh Kiệt".
Vừa nhìn thấy Vu Kiệt, Trịnh Long lập tức đi tới, có chút kích động.
"Không phải bảo cậu ở thủ đô dưỡng thương cho tốt sao? Còn chạy đến đây làm gì?", vừa thấy Trịnh Long, Vu Kiệt lập tức nhíu mày nói.
Lần trước đến Hương Thành, Trịnh Long đã bị thương không nhẹ, còn chưa hồi phục đã lại tham chiến, cũng vì anh ta đến Giang Thành, bị đánh một trận tàn nhẫn, vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, nên đã tạo nên tổn hại cực lớn tới sức khỏe, nếu không tĩnh dưỡng tử tế thì sau này về già sợ sẽ khổ sở hơn nhiều, cho nên vừa nhìn thấy anh ta, Vu Kiệt liền có chút không vui.
Trịnh Long bối rối gãi đầu nói: "Tôi xin lỗi, anh Kiệt, sau khi nhận được điện thoại của anh tôi liền cho người điều tra câu lạc bộ Đồ Long, những thứ trong tài liệu thực ra vẫn chưa đủ, có vài tin tức tôi cảm thấy rất quan trọng, cộng thêm anh không quen thuộc với Thiên Thành, cho nên tôi đã đến..."
"Cậu..."
Vu Kiệt bất đắc dĩ nói: "Sau khi chuyện này kết thúc thì lập tức về bệnh viện, bác sĩ chưa cho cậu xuất viện thì cậu không được phép rời khỏi phòng bệnh một bước cho tôi".
"Vâng, anh Kiệt".
Trịnh Long cười he he, sau đó quan sát bốn phía.
Thấy xung quanh không có ai theo dõi, ánh mắt cẩn thận liếc chiếc cameras quan sát ở một góc, sau đó bước ra một bước, cố ý che chắn bóng dáng của Vu Kiệt, nháy mắt ra hiệu với vệ sĩ phía sau.
"Cậu đây là?", Vu Kiệt nheo mắt lại hỏi.
Vệ sĩ im lặng không lên tiếng, chủ động đi đến trước một chiếc xe thương mại BUICK màu đen, ấn nút mở cửa tự động.
"Anh Kiệt, lên xe rồi nói, có những chuyện không tiện nói ở đây".
"Ừm".
Xuất thân từ Lang Nha, lại là người tiên phong học điều tra trinh sát, Vu Kiệt đương nhiên hiểu như vậy là ý gì.
Dẫn theo Lý Đại Năng lên xe, mấy người rời khỏi sân bay, mục tiêu là câu lạc bộ Đồ Long.
Trên đường đi, Trịnh Long cẩn thận kéo tấm rèm màu đen che cửa sổ xe lại.
"Anh Kiệt..."
"Nói đi", Vu Kiệt gật đầu nói.
Lý Đại Năng ngồi phía sau có chút căng thẳng, hắn ý thức được người thanh niên đến đón Vu Kiệt và hắn không đơn giản, cách làm việc vô cùng cảnh giác, không phải người bình thường có thể có được, rõ ràng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Trịnh Long hỏi: "Anh Kiệt, anh chắc chắn lát nữa phải đến câu lạc bộ Đồ Long chứ?"
"Ừ, sau thế?", Vu Kiệt hỏi ngược lại.
"Liệu có hơi vội vàng không ạ?"
"Ý gì?"
Câu hỏi này khiến Vu Kiệt ngửi thấy mùi vị không đúng lắm, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Trịnh Long tiếp tục nói: "Những gì anh bảo tôi điều tra trước đó đã được chỉnh lý thành một tập văn kiện đưa cho anh rồi, anh cũng biết, một trong những người thành lập nên câu lạc bộ Đồ Long, chính là kẻ đứng sau dật giây vụ Giang Thành trước đó, Thượng Quan Bắc".
"Ừ, tôi biết, như vậy thì sao?"
Vu Kiệt không coi trọng chuyện này.
Những gì phải đến, sớm muộn gì cũng đến.
Nhiều ân oán tích tụ lại như vậy, anh và Thượng Quan Bắc, bắt buộc phải chạm mặt nhau thôi.
Chỉ có điều, chuyện quan trọng nhất của anh sau đó không liên quan gì đến Thượng Quan Bắc.
Vẻ mặt Trịnh Long căng thẳng nói: "Vẫn còn một tin tức nữa, hôm qua quên chưa nói với anh".
"Tin tức gì?"
Trịnh Long tiến đến lại gần, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Trước một ngày anh rời Giang Thành đến Ninh Thành, nhà Thượng Quan đã công bố một tin tức ra ngoài, Thượng Quan Bắc phạm phải gia pháp, bị lưu đày đến Thiên Thành vô thời hạn, không một ai được xin tha thứ cho".
"Như vậy nghĩa là, tên Thượng Quan Bắc đó hiện tại đang ở Thiên Thành".
"Hắn bị lưu đày rồi sao?", Vu Kiệt có chút ngạc nhiên với tin tức này, liên quan đến chuyện giữa các gia tộc hào môn, anh thực sự không hiểu quá rõ.
Nhưng vì chuyện xảy ra ở Giang Thành đó mà Vu Kiệt đã cố ý xem qua tài liệu về Thượng Quan Bắc.
Phát hiện ra người này không phải là một tay công tử tầm thường, lý lịch từ nhỏ đến lớn được gọi là thiên tài thế hệ trẻ cũng không quá lời, hơn nữa, còn có tôn xưng giống với bố của anh.
Xuất thế!
Mấy chục năm sau đời của bố anh, hắn là thiên tài thứ hai xuất thế, được gia tộc gửi gắm kỳ vọng rất cao, không tiếc tài nguyên bồi dưỡng, mà cứ như vậy bị lưu đày rồi sao?
"Vâng!"
"Có biết nguyên nhân cụ thể không?", Vu Kiệt hỏi.
Trịnh Long đột nhiên mỉm cười, trong nụ cười còn có sự kiêu ngạo mơ hồ nói: "Anh Kiệt, anh còn không biết sao?"
"Biết cái gì?"
"Đương nhiên là vì anh rồi", Trịnh Long chỉ vào Vu Kiệt nói.
"Tôi sao?"
"Đúng vậy, cả thủ đô đều đã xôn xao lên rồi, nghe nói ông già nhà Thượng Quan sau khi biết tên ngụy quân tử Thượng Quan Bắc đó có liên quan đến chuyện ở Giang Thành đã trực tiếp hạ lệnh, lưu đày hắn đến Thiên Thành, sau đó, còn cho người đích thân gửi trà đến cho ông cụ nhà mình, thể hiện nhận thua".
"Người xuất thân từ tứ đại gia tộc, không có ai là đèn thiếu dầu cả".
"Như vậy thì lại làm sao?", Vu Kiệt vẫn không có bất cứ cảm giác nào nói: "Cứ đưa tôi tới là được, cậu và người phụ trách ở ngoài tiếp ứng, nếu như trong vòng hai tiếng đồng hồ không thấy tôi ra thì các cậu hãy tính cách đối phó".
"Việc này..."
"Nghe tôi!"
"Vâng, anh Kiệt".
Nhanh chóng sau nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe đã đi vào trung tâm thành phố, qua một con phố nữa là đã thấy câu lạc bộ vàng son lộng lẫy, phong cách độc đáo hiện ra trước mắt rồi.
Lúc này Vu Kiệt cũng kéo rèm che ra, lúc chuẩn bị xuống xe, thì một chiếc Lamborghini màu xanh lao tới rồi dừng ngay trước cửa câu lạc bộ.
Tiếp sau đó, một vóc dáng vừa quen thuộc vừa gầy gò lập tức đập vào mắt anh.
Người đó có nước da u ám, dáng vẻ xuống xe rõ ràng có chút không tình nguyện.
Vừa xuống xe, đôi chân thon…dài đi một đôi giày màu trắng, đứng trong gió hè, khi ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của cô ta.
Vu Kiệt khẽ nhếch lông mày:
“Lâm Doãn Nam?”
- --------------------------- .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...