Đệ Nhất Lang Vương

Trong tầm mắt của Lý Nam là bộ quần áo giản dị của Vu Kiệt, những hối hận và mong mỏi ngày đêm trong suốt 25 năm qua biến thành những giọt nước mắt đọng lại trong mắt ông.

Đây chính là...

Đứa con của ông và Tố Y!

Ông ấy đang ngồi trên xe lăn, muốn đứng dậy nhưng cơ thể không cho phép, sau khi xảy ra tai nạn thì ông đã không thể đứng lên được nữa.

Ông đưa tay ra, định vẫy tay với Vu Kiệt, rồi lại rụt tay về, chỉ sợ hành vi của mình sẽ khiến Vu Kiệt không thoải mái.

Đây là cảnh một người cha gặp lại con trai mình.

Trên thực tế, Lý Nam mới chỉ nhìn thấy Vu Kiệt một lần, chính là khi anh chào đời 25 năm trước.

Nhưng không ai ngờ rằng....

Tạo hóa trêu ngươi!

Ông ấy rất căng thẳng!

Lúc này, Vu Kiệt cũng có chút bối rối.

Khi hôn mê tại bệnh viện Ninh Thành, Vu Kiệt đã nhìn thấy cảnh của 25 năm trước.

Anh hiểu rằng, mình không bị bỏ rơi.

Nhưng trong lòng, vẫn luôn tồn tại một cái dằm.


Sau khi hai người nhìn nhau vài phút, Vu Kiệt cuối cùng cũng cử động, anh chậm rãi đi về phía ông cụ Lý, cuối cùng, đứng trước mặt hai người.

Ông cụ Lý tuy bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết, một lần nữa được nhìn thấy đứa cháu nội duy nhất của mình, một ông già không sống được bao lâu nữa như ông rất cảm động.

“Đi đường xa như vậy, có mệt không?”, ông cụ chỉ vào chiếc ghế đá trước mặt.

Vu Kiệt hiểu ý, cúi người ngồi xuống chiếc ghế và nói: “Không mệt ạ!”

“Đây là bố của cháu, Lý Nam!”

Không hỏi han thêm nữa, trực tiếp mà đơn giản, ông cụ nói thẳng ra thân phận của Lý Nam.

Ngay lúc ấy, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cuộc gặp gỡ sau 25 năm, sợ nhất... là yên tĩnh!

Vu Kiệt nhìn Lý Nam.

Lý Nam cũng nhìn và đánh giá anh.

Hai chữ đó cứ lưu luyến trên môi, thật lâu không nói ra.

Chỉ là Lý Nam đang đợi, ông ấy muốn nghe thấy hai chữ đó, khi nhận ra ánh mắt của Vu Kiệt ở đối diện rất phức tạp, trong lòng ông chợt lóe lên một tia cô đơn, liền cười nói: “Không gọi được cũng không sao, sau này còn nhiều thời gian, ta có thể gọi con là Tiểu Kiệt không?”

“Được ạ!”, trong lòng Vu Kiệt khẽ thở phào, tâm trạng căng thẳng cũng giảm bớt phần nào.

Khi biết Vu Kiệt không hề phản cảm, Lý Nam cũng thả lỏng, sau đó nói: “Lông mày của con sắc và cao giống như mẹ con vậy!”


“Đôi mắt của con có thần hệt như lúc mới sinh ra!”

“Tiểu Kiệt, con có đói không? Có muốn bố bảo đầu đếp nấu cho con một bát mì tương khô đặc sản của thủ đô không? Đây là món ăn rất nổi tiếng, là đồ ăn mà mọi người trong nhà họ Lý đều rất thích ăn!”

“Nhớ lại lúc bố và chú hai chú ba của con còn nhỏ, ông nội quản lý chúng ta rất nghiêm, nửa tháng mới được ăn một lần, đợi đến ngày đó, ba anh em chúng ta giống như mười mấy ngày chưa được ăn cơm vậy, trực tiếp dùng tay bốc ăn!”

“Sau đó, cô lớn và cô nhỏ của con xông lên cho mỗi người chúng ta một cái tát, tát cho ba anh em lùi về phía sau, haha, giờ nghĩ lại thấy thật thú vị. Nghe nói con thích súng, có thời gian con có thể đi nước ngoài, chú hai của con là ông chủ của một tập đoàn vệ sĩ, nếu như ngứa tay, có thể tìm ông ấy, cái gì ông ấy cũng có thể tìm cho con chơi được!”

“Tiểu Kiệt...”

“Được rồi được rồi!”

Thấy Lý Nam cứ không ngừng nói về những việc thường ngày, ông cụ Lý đột nhiên cắt ngang, nhìn thẳng vào ông ấy mà nói: “Không ai muốn nghe những chuyện xấu hổ đó của con đâu, đừng quên lần này tại sao Vu Kiệt lại trở về!”

“...”, nụ cười của Lý Nam tan biến, ông gật đầu và nói: “Là bố quá đường đột rồi, những chuyện đó sau này bố sẽ kể cho con nghe, đợi vài ngày nữa, chú hai chú ba, cô lớn và cô nhỏ của con trở về, đến lúc ấy chúng ta cùng nhau ăn cơm, con cháu của nhà họ Lý chúng ta trở về, phải quây quần một bữa mới được, còn phải công bố với bên ngoài...”

“Con không muốn quá nhiều người biết về thân phận của mình, có được không?”, Lý Nam mới nói được một nửa, Vu Kiệt mở miệng hỏi.

Mà câu hỏi này, làm Lý Nam không biết phải trả lời như thế nào...

Ông ấy khẽ cau mày, nhìn về phía ông cụ Lý.

Ông cụ Lý vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Cháu sợ thân phận này sẽ gây áp lực cho mình sao?”

“Không phải ạ!”

Vu Kiệt lắc đầu: “Cháu chỉ hi vọng sau này khi tiếp xúc với người khác, thứ mà bọn họ nhìn thấy không chỉ là thân phận của cháu!”


“Như vậy...”

Trong lòng ông cụ Lý hiểu rõ, trên thế giới này có quá nhiều loại người, và hầu hết mọi người sẽ chú ý đến bối cảnh của một người ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên, như vậy thì, người có thể thật lòng làm bạn, rất ít...

Nhưng mà...

Tin tức về sự trở lại thế hệ thứ 3 của nhà họ Lý, chắn chắn phải cho mọi người biết.

“Ông đồng ý với cháu, không công bố với bên ngoài ảnh của cháu, nhưng tin tức cháu quay về, bắt buộc phải công khai!”

“Được ạ!”

“Được, vậy việc này ông sẽ cho người đi làm, ngoài ra, chuyện của Trịnh Long cháu định giải quyết thế nào?”

“Không thế nào cả, điều tra Hiên Viên Khánh, tìm thấy Triệu Như Tuyết, để cô ta phải trả giá về những gì mình đã làm ở Giang Thành!”, Vu Kiệt nói từng chữ một cách chắc nịch.

Khi nghe thấy điều này, ông cụ Lý và Lý Nam liếc nhìn nhau.

Sau khi hai người suy tư một hồi.

Lý Nam mở miệng nói trước: “Nếu con đã quyết định, vậy thì có một vài chuyện, con nên biết trước, nước ở thủ đô không nông hơn ở những thành phố khác, có nhiều thế lực đan xen, phía sau đã hình thành một mạng lưới lợi ích khổng lồ, nếu con muốn đưa Triệu Như Tuyết vào tù, vậy con nên hiểu rằng, điều đó sẽ khiến chúng ta trở thành mục tiêu của nhà Hiên Viên!”

“Con đã biết, nhưng vậy thì đã sao, làm việc theo pháp luật, làm sai thì phải chịu phạt, trên đời này không ai có thể ngồi trên pháp luật được, cho dù có là nhà Hiên Viên kia, cũng không được!”

“Rất tốt!”

Lý Nam nở nụ cười hài lòng: “Tối mai, tại khách sạn Holy Sky có một bữa tiệc của những thiếu gia thượng lưu, tên cậu ấm của nhà Hiên Viên sẽ đưa bạn gái của hắn ta đến, con chuẩn bị kĩ càng nhé!”

“Chuẩn bị...?”

Câu nói này, có vẻ không đơn giản như bề ngoài.


Trong lòng Vu Kiệt khẽ động.

“Bố đã nói rằng mỗi người ở thủ đô, đằng sau họ đều liên quan đến quyền lực ở các giới khác nhau, bên cạnh Triệu Như Tuyết có người của Long Môn bảo vệ, mà Long Môn là nơi tập trung những kẻ mạnh nhất ở thủ đô này, Tiểu Kiệt, con hiểu ý của ta chứ!”

“Là như vậy sao...”

Vu Kiệt hơi nheo mắt: “Con hiểu rồi, con sẽ tự mình ra tay xử lý hắn!”

...

...

Khi màn đêm buông xuống, Vu Kiệt trở lại thủ đô, thành phố Gianh Thành cũng yên tĩnh trở lại.

Và gia tộc Rothschild ở hàng ngàn dặm ngoại ô thủ đô Lập kiên, sau khi Tiêu Hán thừa kế vị trí gia chủ, đã có sự thay đổi đáng kể trong gia tộc, đầu tiên là đám người đi theo gia chủ cũ, đã bị Jack giết hết.

Còn lại những người anh em cùng cha khác mẹ, từng người một đều có cùng chung số phận với Lina.

Những người hầu còn lại trong lâu đài, đều đang đi thu dọn xác chết trong rừng đen, bí mật xử lý chúng, không muốn bị người khác chú ý.

Mà ngay khi Tiêu Hán chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ.

Tiêu Hán đột nhiên mở to hai mắt, một giây tiếp theo liền nhìn thấy một người thanh niên mặc áo choàng đứng ở bên cửa sổ với vẻ mặt yêu nghiệt.

Tiêu Hán lập tức lấy từ trong ngăn kéo ra một khẩu súng, chỉ vào người đó nói: “Ai?”

Người thanh niên mở đôi mắt đỏ như máu ra.

“Huyết Cương Bắc Băng, Nham Long, người phụ nữ của tao, là bị mày giết đúng không?”

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui