Đệ Nhất Lang Vương

“Anh!”

Lâm Doãn Nam lập tức bùng nổ, hai mắt cô ta tràn ngập lửa giận, không ngờ cuối cùng ông Trương lại ra lệnh để cho tên này rời đi.

Cái tên khốn kiếp này dám nói cô ta vô cùng ngốc nghếch, còn...bảo cô ta đọc thêm nhiều sách nữa. Đúng là coi trời bằng vung.

Mặc dù trong lòng rất giận nhưng Lâm Doãn Nam vẫn không bộc phát ra ngoài.

Nơi này không giống những chỗ khác, cô ta buộc phải nghe lời.

Vậy nên cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Kiệt nghênh ngang bước ra cửa lớn.

Sau khi anh rời đi thì Lâm Doãn Nam lập tức lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại.

Ở một nơi khác, Trương Lập Hải, nhân viên phụ trách ở sở cảnh sát đang đứng trước cửa sổ uống trà, ngắm nhìn Vu Kiệt đi ra khỏi cửa lớn rồi đứng ở ven đường vẫy một chiếc taxi.

Sau khi nhận điện thoại của Lâm Doãn Nam thì ông ta cau mày, cô nhóc này đúng là không thể nhịn được.

“Doãn Nam à, có chuyện gì vậy?”

Lâm Doãn Nam lập tức chất vấn: “Chú Trương, sao chú lại thả anh ta đi chứ? Chú có biết cái tên khốn kiếp này vừa mới nói gì với cháu không? Anh ta có rất nhiều điểm nghi ngờ đấy, chú không biết sao!”

Trương Lập Hải nhấp một ngụm trà rồi nói: “Doãn Nam à, có một số việc chúng ta không nhúng tay vào được, cũng có những người không phải chúng ta có thể tùy tiện điều tra, có những người không giống như cháu nghĩ đâu. Chú cũng không muốn nói nhiều, cháu là người sinh ra và lớn lên ở thủ đô thì cũng nên hiểu rõ những điều này".

Ầm!

Nghe ông ta nói xong mấy lời này thì sắc mặt Lâm Doãn Nam đột nhiên thay đổi.

Cô ta nghĩ đến cái gì đó nên dò hỏi: “Chú Trương, ý chú là xuất thân của tên này không hề tầm thường sao?”


“Không đúng!”

Nói xong câu này thì Lâm Doãn Nam lại thấy có gì đó không ổn lắm: “Cho dù như vậy thì sao chứ. Thiên tử phạm tội phạt như dân thường. Không cần biết anh ta là ai, cháu muốn điều tra rõ ràng chuyện này".

Trương Lập Hải thở dài một hơi: “Doãn Nam à, chú cảm thấy gần đây cháu tập trung phá án quá mệt mỏi rồi. Như thế này đi! Hôm nay chú cho cháu nghỉ một ngày, cháu nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai đến trực sau!”

“Không được, chú Trương, chú nhất định phải nói với cháu...”

Lâm Doãn Nam còn đang muốn hỏi lại, nhưng không đợi cô ta kịp mở miệng thì đối phương đã ngắt máy.

Chỉ vì một tên không rõ đầu đuôi mà Trương Lập Hải lại dám tắt điện thoại!!!

Thái độ này của ông ta càng khiến cho lòng hiếu kỳ của Lâm Doãn Nam về Vu Kiệt lớn hơn.

Theo như tin tức mà cô ta nhận được thì tên Vu Kiệt này chẳng qua chỉ là em trai của tên ở rể nhà họ Cao. Hôm qua mới đến tập đoàn nhà họ Cao làm thủ tục nhận chức, chẳng qua cũng chỉ là một tên nhân viên quét dọn mà thôi.

Nếu thật sự có thân phận không tầm thường, thì đời nào lại trở thành nhân viên quét dọn!

Rồi lại ở cùng cô con gái cả trốn nhà đi của nhà họ Dương ở Ninh Thành nữa?

Tất cả mọi chuyện đều có vô số điểm đáng ngờ.

“Đội...đội trưởng Lâm, cái tên Vu Kiệt này cũng quá kiêu ngạo rồi, có cần sai người đi theo dõi anh ta không?", nhân viên thực tập nhìn thấy Lâm Doãn Nam rất tức giận nên mới mở miệng xoa dịu.

“Im miệng, đừng quấy rầy tôi", Lâm Doãn Nam đột nhiên nổi nóng. Cô ta không thể nhịn được nữa, rốt cuộc tên Vu Kiệt này là ai chứ. Sau đó cô ta lập tức bấm một số điện thoại khác.

“Alo? Giúp tôi điều tra hồ sơ của một người, anh ta tên là Vu Kiệt, sinh năm 98, là người Giang Thành, tôi đã gửi ảnh anh ta rồi đó".


“Vâng!”

Bên kia trả lời lại một tiếng, sau đó lập tức truyền đến âm thanh gõ bàn phím.

Nhưng âm thanh gõ bàn phím vừa mới vang lên đã đột ngột im bặt!

“Xảy ra chuyện gì?”, Lâm Doãn Nam phát hiện ra cái gì đó khác thường nên vội vàng hỏi lại.

“Cô...cô chủ, người cô muốn điều ra...có 5 năm trống rỗng không có thông tin. Ngoại trừ 5 năm này thì còn có khoảng thời gian 4 năm xếp vào loại thông tin cơ mật. Thông tin từ nhỏ đến lớn đều xếp vào loại hồ sơ cấp A. Chúng tôi...không đủ tư cách xem!”

“Cái gì?”

“Bộp!”

Cú sốc lớn như thiên thạch từ trên trời giáng xuống khiến cho Lâm Doãn Nam cảm thấy choáng váng!

Không đủ tư cách...xem?

Rốt cuộc...anh ta là ai!

...

...

“Bác tài, dừng xe ở đây đi!”

“Được rồi, nhóc con đi thong thả nhá!”


“Vâng!”

Trả xong tiền xe thì Vu Kiệt trở lại ký túc xá dành cho nhân viên. Anh đã đi đến Tập đoàn Hoa Mỹ để quan sát một lượt, nhưng cũng không phát hiện ra được bất cứ dấu vết đánh nhau nào. Nói cách khác Dương Cẩm Tú không hề bị thương, thậm chí cũng không hề xung đột với ai cả, chỉ đột nhiên biến mất.

Điều này khiến cho anh vô cùng nghi ngờ.

Xem ra ngày mai anh phải đến xin anh trai nghỉ, trước tiên không cần phải đi làm ở tập đoàn.

Trong lòng anh nhủ thầm một câu, lúc về đến ký túc xá dành cho nhân viên thì cũng đã đến giữa trưa. Anh vừa nằm lên giường thì lại có điện thoại gọi đến.

Là Lưu Mặc Sinh!

Nhìn thấy dòng tên nổi lên thì Vu Kiệt vội vàng bật dậy, sau đó ngồi lại nghiêm chỉnh.

“Ông Lưu à".

“Hả, về rồi sao?”, Lưu Mặc Sinh đang ngồi trong biệt thự trồng cỏ tưới hoa, ông ta cầm chiếc điện thoại kiểu cũ cười hiền lành hỏi.

“Ông Lưu, là ông gọi điện cho bọn họ sao?”, Vu Kiệt vừa cởi cúc áo vừa hỏi.

Lưu Mặc Sinh thản nhiên nói: “Chuyện sáng nay Tiểu Vương đã báo cho tôi biết, có hai nhóm thế lực xảy ra xung đột với cậu, tôi vừa mới bảo Tiểu Vương đi điều tra rồi. Một nhóm người đến từ Ninh Thành, đám đó đến không phải là nhằm vào cậu, còn một nhóm khác là mấy tên lưu manh ở thành phố Giang Thành, không tính là gì cả".

“Vừa hay nhân cơ hội lần này hãy xử lý mấy tên côn đồ này đi, sau lưng bọn chúng là một người tên Lãnh Trầm, cậu biết không!”

“Lãnh Trầm?”, Vu Kiệt không biết. Từ sau khi anh đến Giang Thành thì chỉ gặp qua mấy người thôi, chẳng lẽ đó là cái tên bị anh ném xuống sông sao?

“Không biết", Vu Kiệt trả lời.

“Không biết à? Được rồi! Nếu cậu đã không biết thì tôi cũng không ra tay. Có chuyện này tôi muốn nói với cậu. Nhóm người đến từ Ninh Thành kia ngày mai sẽ được thả ra, đại khái là bọn họ sẽ quay về Ninh Thành, đến lúc đó sẽ có đợt liên thủ lại tiêu diệt mấy nhóm người kia. Nếu như liên lụy đến cậu, cậu gặp phải phiền phức thì cứ gọi điện thoại cho tôi!”

“Cảm ơn Lưu Soái”, trong lòng Vu Kiệt khẽ dao động. Bản thân anh bây giờ chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, vậy mà vị lão anh hùng này lại tình nguyện giúp đỡ anh nhiều như thế.


“Không cần cảm ơn. Cậu là vua sói duy nhất, đừng quên trước đây cậu đã lập lời thề với Lang Nha rồi, nếu như có tiếng gọi...”

“Cạch!”

Vu Kiệt ngồi thẳng người dậy rồi nói lớn: “Nếu có tiếng gọi thì nhất định sẽ trở về, cùng nhau sát cánh chiến đấu, đã chiến đấu...nhất định phải thắng!”

“Rất tốt!”

Cuộc trò chuyện này kết thúc sau lời tán thưởng của tiền bối Lưu Mặc Sinh tới hậu bối Vu Kiệt.

Qua lời nói của ông Lưu thì Vu Kiệt đã biết được thân phận của Dương Cẩm Tú rất không bình thường. Còn nhóm người đến từ Ninh Thành kia cụ thể là ai thì vẫn không rõ ràng lắm.

Ngoài ra cả đám lưu manh vô danh tiểu tốt kia nữa.

Bọn chúng nhằm vào anh, vậy thì người thuê bọn chúng khả năng là người cũng giàu có, nhưng đầu óc thì lại nông cạn.

Nếu đã đến rồi thì cứ yên tâm đối mặt thôi.

Người không gây chuyện với anh thì anh cũng không gây chuyện lại. Nhưng nếu dám ra tay với anh, thì cũng đừng trách anh đáp trả.

Vu Kiệt không gây chuyện, cũng không sợ gây chuyện, huống chi là chút phiền phức này.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái đã đến chạng vạng tối, mặt trời dần xuống núi, ánh hào quang còn sót lại biến thành một vệt sáng nhỏ rồi ẩn dần vào khoảng trời phía tây. Vu Sơn mở cửa xe sang trọng dừng ở trước cửa tập đoàn. Vừa xuống xe anh ta đã đi về phía ký túc xá của nhân viên, tìm đến phòng của Vu Kiệt.

“Cốc cốc cốc...”

Vu Kiệt đứng ra mở cửa: “Anh?”

“Em trai, chưa ăn cơm đúng không! Đi nào, hôm này là sinh nhật của Nhã Nhã, anh dẫn cậu về nhà ăm cơm. Vừa hay để cậu gặp mặt bố mẹ vợ của anh, nếu cậu ăn nói dễ nghe một chút thì không chừng ngày mai có thể tìm được một vị trí an nhàn hơn đấy!”

“Được thôi!”

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui