“Là mày à?”, Đốc Long lập tức nhận ra người trước mặt mình. Đây chẳng phải là tên mà Đổng Sinh dẫn đến gặp Tiêu Hán sao? Sao hắn ta lại đến đây? Không những thế, hắn còn đỡ được cú đấm của mình nữa, sao có thể như thế được?
“Vu Kiệt…”, Dương Cẩm Tú chớp chớp mắt, những giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
“Xin lỗi, anh đến muộn! Bắt đầu từ bây giờ, đám người này sẽ phải trả giá thê thảm, từng kẻ một…”, hai mắt Vu Kiệt như kẻ săn mồi trong đêm tối, lạnh lùng quét nhìn về phía đám người Rothschild Lina.
Nghe thấy câu này, Đốc Long cảm thấy đây là nỗi sỉ nhục với hắn ta.
“Thằng nhóc! Mạnh mồm cẩn thận họa vào thân đấy. Chết đi này…”, Đốc Long đâu cần biết Vu Kiệt là người như thế nào, ở phía sân sau hắn ta vốn ôm nỗi thù hận với Vu Kiệt rồi. Đang buồn bực vì không có cơ hội tìm anh tính sổ, lúc này vừa hay.
Chỉ thấy hắn ta lấy ra một khẩu súng rồi dùng tay khác bắn về phía đầu Vu Kiệt.
Vu Kiệt trấn tĩnh như không có chuyện gì, một tay nắm chặt tay hắn ta, sau đó khẽ nghiêng đầu rồi khom người né tránh.
Trong lúc khẩu súng lướt qua đầu Vu Kiệt, cánh tay của Đốc Long đột nhiên hướng xuống dưới rồi bóp cò.
“Đi chết đi thằng khốn”, hắn ta trầm giọng hét lên, nhưng một giây sau thì sắc mặt tái nhợt.
Viên đạn không bắn ra. Hắn ta há hốc mồm, hồi lâu không khép lại được. Thuận theo ngón tay nhìn xuống thì nhìn thấy Vu Kiệt đã kéo vào cò súng khiến hắn ta không thể ấn xuống được.
Cũng trong lúc hắn ta chưa kịp phản ứng lại thì khuỷu tay của Vu Kiệt như con dao. Anh cúi người rồi dùng lực đập vào bụng của Đốc Long, tốc độ nhanh và lực cũng mạnh vô cùng.
“Phụp”, cảm giác như xác thịt bị cắt làm đôi.
Sức mạnh của cơ thể Đốc Long như bị đông cứng lại, không có cảm giác gì.
“Toi rồi”, lúc này hắn ta mới phản ứng lại thì đã không kịp nữa.
Vu Kiệt đã đoạt lấy súng của hắn ta, sau đó lại thấy hai chân của Vu Kiệt đá mạnh lên đầu gối của hắn ta.
“Phụp”, hắn ta quỳ xuống rồi.
Tiếp đó là hai tiếng ‘bằng, bằng’ vang lên.
Làn khói màu xanh từ nòng súng bốc ra, hai viên đạn bắn lên đầu gối của Đốc Long. Viên đạn sắc nhọn giống như máy xay thịt hủy hoại đôi chân của hắn ta.
“A…”, tiếng kêu thảm thiết như đâm vào da thịt khiến không khí nơi đây chấn động.
“Gì đây?”, lúc này Rothschild Lina sắc mặt khó coi vô cùng, trong ánh mắt chứa đầy sự hoảng loạn và sốc.
Đốc Long bị đánh bại rồi.
Trong đội hộ vệ bảo vệ cô ta và Tiêu Hán đến Hoa Hạ chỉ có Đốc Long là người có thực lực nhất, thế mà hắn ta lại thất bại như vậy. Thậm chí còn không có khả năng phản đòn nữa, cứ vậy mà bị Vu Kiệt phế hai chân.
Nhưng… Màn báo thù của Vu Kiệt vẫn chưa kết thúc như thế.
Vu Kiệt nắm chặt khẩu súng, ánh mắt nhìn về Đốc Long đang kêu gào thảm thiết. Tiếp đó, anh nắm chặt súng trong tay và năm ngón tay bóp chặt.
“Xẹt, xẹt, xẹt…”, âm thanh giống như ngón tay cào vào bảng đen.
Khẩu súng lục… Lúc này cũng bị bóp thành một đống sắt vụn.
“Chuyện… Chuyện này sao có thể…”, Đốc Long kinh hãi, hai chân đau đớn nhưng cũng không làm cho hắn ta thoát ra được cảm xúc đó.
Chỉ dùng năm ngón tay mà có thể bóp một khẩu súng thành sắt vụn? Đây có còn là sức mạnh của một con người không?
Lúc này, Vu Kiệt thể hiện ra sức mạnh đó khiến hắn ta nhận ra, lần đầu gặp mà thấy cách biệt về thực lực với Vu Kiệt là thật. Hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Vu Kiệt.
Kể cả mười mấy người như hắn ta cộng lại cũng không bằng một ngón tay của Vu Kiệt.
Sao tên này lại… Lại khỏe như vậy?
Suy nghĩ này cũng xuất hiện trong đầu những vệ sĩ cầm súng khác.
Vu Kiệt quay đầu lại, buông tay ra, khẩu súng bị bóp thành sắt vụn lúc này rơi xuống trước mặt Đốc Long. Vì sợ hãi nên hắn ta toát hết mồ hôi trên người. Hắn ta nuốt nước bọt ừng ực.
“Mày… Mày…”.
“Bốp”, Vu Kiệt giơ tay lên, tiếp đó là một cái bạt tai vang giòn.
Đốc Long ngã xuống đất, trong lúc đầu hắn ta đập xuống thì bàn tay tát hắn ta trước đó như mò trăng đáy biển nắm chặt hai tay của hắn ta.
Giống như trước đó Đốc Long nhấc bổng Lâm Nhã lên, lúc này Vu Kiệt nắm chặt hai tay hắn ta rồi nhấc lên không trung như một con lợn chết.
Tiếp đó anh vặn cánh tay hắn ta.
“Rắc rắc”… Hai tiếng vang giòn, cánh tay Đốc Long cũng gãy luôn mà không có hy vọng phục hồi.
Hự! Phế hai chân của hắn ta vẫn chưa đủ, còn đánh gãy tay nữa. Đây là phô trương quyền lực và giẫm lên vinh quang của gia tộc Rothschild mà?
Rothschild Lina nắm chặt năm ngón tay, quát: “Anh có biết mình đang làm cái gì không?”
Vu Kiệt ném Đốc Long sang một bên rồi phủi tay, phủi hết bụi trên tay, ánh mắt lạnh lùng đi về bên Lâm Nhã rồi quát lớn về phía mấy người kia: “Hôm nay các người đừng mơ rời khỏi đây”.
“Anh…”, Lina tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy: “Anh đang uy hiếp tôi hả?”
“Cô có thể nghĩ như thế. Lúc cô dẫn người đến ra tay với chị dâu và bạn gái của tôi, kết cục của cô đã định trước rồi. Tất nhiên, tôi sẽ xử lý cô cuối cùng. Trước đó, cô hãy nghĩ kỹ xem, nên dùng cách gì để nhận được sự tha thứ của chị dâu và bạn gái tôi đi”, nói xong, Vu Kiệt đi đến bên cạnh Lâm Nhã rồi đỡ cô ta dậy, sau đó giao lại cho vệ sĩ Tiểu Thất.
“Chị dâu…”.
Lúc này, mặt của Lâm Nhã bị Lưu Tiệp tát sưng vù lên, khóe miệng còn chảy máu. Cảnh tượng này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa giận của Vu Kiệt.
Vợ của anh em bị bắt nạt… Kẻ đó sẽ phải trả giá.
“Vu Kiệt… Cậu đến rồi… Tôi…”.
“Cảm ơn chị dâu! Còn lại cứ để tôi giải quyết. Hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng”, nói xong Vu Kiệt nhìn về phía Dương Cẩm Tú: “Cẩm Tú, em chăm sóc cho chị dâu, nhân tiện nhìn anh đòi lại công bằng cho em đây”.
“Vâng ạ”, Dương Cẩm Tú vội bước tới rồi đỡ Lâm Nhã sang một bên.
Lúc này chỉ còn lại một mình Vu Kiệt. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Anh ta… Anh ta là ai vậy?”
“Sao lại dám đánh hộ vệ của gia tộc Rothschild thành ra như này, không sợ phiền phức sao?”
“Tôi nhớ rồi, đây là Vu Kiệt! Chẳng phải thời gian trước gây rối ở bữa tiệc của nhà họ Đổng, đánh gãy chân tay của cậu chủ nhà họ Lãnh, còn cho Lãnh Trầm vào tù nữa sao?”
“Cái gì? Là anh ta à?”
Trong đây, có người từng tham dự bữa tiệc nhà họ Đổng nên lập tức nhận ra Vu Kiệt. Và trong lúc thân phận bại lộ, anh giơ ba ngón tay về phía những vệ sĩ đang cầm súng của gia tộc Rothschild.
“Tôi chỉ cho các người ba giây, hoặc là bỏ súng xuống hoặc là ngã hết đấy”.
“Hơ…”, đúng là ngông cuồng quá đi. Ba giây…Anh ta đang tuyên phạt kết cục cuối cùng cho hộ vệ của gia tộc Rothschild sao? Sao anh ta dám?
Trong lúc có người đặt câu hỏi này thì hành động của Vu Kiệt như giải thích cho câu cảnh cáo đó của anh.
Ba giây trôi qua nhưng không có ai đặt súng xuống.
Rothschild Lina tức điên người, tên khỉ mặt vàng này lại dám coi khinh hộ vệ của gia tộc Rothschild vậy. Hắn thật đáng chết.
“Bắn súng, bắn chết hắn cho tôi”.
“Thật… Thật sao?”
Nếu như có thể dễ dàng dùng súng bắn chết Vu Kiệt thì chỉ e năm năm trước mấy chục lính đánh thuê trên thế giới đã không bỏ mạng trong rừng như vậy.
Cũng chính lúc vệ sĩ bóp cò thì Vu Kiệt đã ra tay…
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...