Tiếng ho nghe đầy bệnh tật, giọng nói yếu ớt nhưng khi nói ra câu này lại mang đầy sự uy hiếp trong đó.
Ngay lập tức, mặt của hai gã vệ sĩ da đen bị doạ cho trắng bệch.
Thân là tinh anh trong đám vệ sĩ của gia tộc Rothschild, bọn họ hiểu được một cách sâu sắc sự khủng bố của hầm rắn.
Đó là nơi để trừng phạt những người phạm phải đại tội trong gia tộc, là nơi được lập ra chuyên để dành cho những người làm việc ác không thể tha thứ, bên trong có tổng cộng mấy trăm loại rắn độc và mãng xà, cứ cách mỗi tháng lại có người chuyên môn bắt rắn từ những khu rừng nhiệt đới ở nước ngoài mang về bỏ vào trong đó.
Mà trước đó, mỗi một người bị ném vào trong hầm rắn này đều đã tan xương nát thịt, những tiếng kêu cứu thảm thiết khiến lòng người sợ hãi đó đến tận bây giờ vẫn còn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong trí nhớ của đám vệ sĩ.
“Hầm rắn…”, bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái, mồ hôi lạnh lấm tấm đầy phía sau gáy.
Bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Tiêu Hán, con trai của người phụ nữ ngoại tộc tỏ ra giận dữ như vậy.
Chỉ vì một con khỉ da vàng nhìn có vẻ bình thường này mà cậu ta lại dám lãng phí ba lần cơ hội quý giá được gọi điện cho gia chủ!
Cậu ta bị điên rồi chắc?
Tiêu Hán trong gia tộc mặc dù không được mọi người kính nể, gia chủ của nhà Rothschild không coi trọng cậu ta, không thường xuyên gặp mặt cậu ta, nhưng dù gì cũng là bố con, mỗi năm đều sẽ cho cậu ta ba cơ hội để đưa ra điều kiện cho gia chủ, bất kể là điều kiện gì, đều sẽ đồng ý!
Mà Vu Kiệt, sau khi trông thấy biểu cảm của hai người này xong, không khỏi cảm thấy tò mò với vị đang ở bên trong phòng, nghe tiếng ho thì có vẻ bệnh không hề nhẹ!
“Còn không bỏ súng xuống, muốn chết à?”
Trong phòng, thấy hai tên vệ sĩ không có động tĩnh gì, Tiêu Hán lại nổi giận quát lên lần nữa, tiếp đó liền đứng dậy hất mạnh cốc nước trên bàn xuống mặt đất!
“Xoảng!”
Hai tiếng xoảng vang lên.
Hai gã vệ sĩ lập tức thu lại khẩu súng.
“Xin… xin lỗi…!!!”, Tiêu Hán tiếp tục nói.
“Cái này…”.
Hai người quay mặt nhìn nhau, sự kiêu ngạo từ tận trong xương tuỷ của người Ấn khiến cho bọn họ cảm thấy mình đang bị sỉ nhục rất nặng nề.
Đứa con tạp chủng của người phụ nữ ngoại tộc, bắt bọn họ phải đi xin lỗi một người ngoại tộc!
Nhưng vừa nghĩ đến sự khủng bố của hầm rắn, bọn họ chỉ đành phải cắn răng cúi đầu, bọn họ dùng tư thế khom lưng 90 độ với Vu Kiệt rồi đồng thanh xin lỗi!
“Xin lỗi, anh Vu!”
“Lau sạch!”
Vu Kiệt chỉ vào chỗ nước mũi trên cánh tay áo.
Gã vệ sĩ da đen lấy giấy ăn ra, vừa mới định lau đi thì Vu Kiệt nói: “Dùng tay của anh, lau sạch cho tôi, anh cảm thấy buồn nôn, chẳng lẽ tôi thì không cảm thấy buồn nôn hay sao?”
“Mày…”.
Gã siết chặt nắm tay, các khớp xương kêu răng rắc, nhưng vì bất đắc dĩ cho nên chỉ đành phải nghe lời, dùng tay lau sạch vệt nước mũi trên áo!
“Oẹ…”.
Lau xong, từ bụng của gã truyền đến cảm giác buồn nôn, xoay người liền đi thẳng về phía toilet.
Bóng lưng gã, ngập sự phẫn nộ!
Đổng Sinh toát hết cả mồ hôi lạnh, không hổ là người có thể một thân một mình giết sạch mười mấy binh lính được thuê về, chỉ dựa vào khí thế trời sinh không sợ trời không sợ đất toát ra từ trên người anh thôi cũng đã đủ để đàn áp được cả cơ số người rồi.
“Anh Vu, xin mời vào trong!”
Đổng Sinh vươn tay làm tư thế mời.
“Ừm”.
Vu Kiệt đi vào bên trong, vừa bước chân vào cửa, mượn ánh đèn sáng trắng trong phòng, anh nhìn thấy trên ghế sô pha có một người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt đang nằm, hai mắt cậu ta đầy những tơ máu như mạng nhện, xương hốc mắt hơi nhô cao lộ hẳn ra, trên trán nhuốm ánh đen.
“Xin chào, anh Vu… việc vừa rồi quả thực là xin lỗi anh, tôi thay mặt cho hai gã vệ sĩ bên ngoài xin lỗi anh…”, Tiêu Hán vừa ho vừa cố gắng ngồi dậy khỏi ghế sô pha.
“Không cần ngồi dậy, cố ép vận động khí huyết sẽ chỉ khiến cái chết đến nhanh hơn với cậu!”
“…”, Tiêu Hán.
Vừa mở miệng là đã biết có tài học thật sự hay không.
“Anh Vu, anh nhìn ra được?”, Đổng Sinh cũng bị làm cho ngạc nhiên không thôi.
“Cụ thể thì tôi cần phải xem xét thật kỹ mới biết, cậu Đổng…”.
“Rầm!”
Lời Vu Kiệt còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng động vang lên, hai mắt anh trừng lớn, thấy Đổng Sinh đã lập tức quỳ xuống dập đầu với mình!
“Anh đây là…”
“Anh Đổng…”, trong lòng Tiêu Hán lẫn lộn đủ loại cảm xúc nhưng phần nhiều là buồn thương.
Sắc mặt Đổng Sinh quyết tuyệt: “Anh Vu, xin anh chữa khỏi cho bạn của tôi!”
“Đây là nợ ân tình mà tôi nợ anh, đã đồng ý với anh thì nhất định sẽ làm được, anh không cần thiết phải quỳ xuống!”
Đối mặt với hành động này của Đổng Sinh, Vu Kiệt có chút bất ngờ, đồng thời, sự trọng tình trọng nghĩa của anh ta dường như cũng là một phần ưu điểm trên người của Đổng Sinh, cậu chủ của một gia tộc hào môn này rất khác biệt so với những câu ấm ăn chơi trác táng khác.
“Quỳ xuống là điều đương nhiên, anh Vu, đôi chân này của Đổng Sinh tôi là do anh chữa khỏi, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi, cái quỳ này không tính là gì, nếu như anh có thể chữa khỏi cho Tiêu Hán, thì cho dù có muốn tôi chia một nửa giang sơn của nhà họ Đổng cho anh, tôi cũng bằng lòng”.
Biểu cảm của Đổng Sinh chân thành, cảm xúc kích động.
Vu Kiệt yên lặng không nói gì.
“Anh Đổng… anh…”, Tiêu Hán gần như sững sờ.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân vốn là kẻ vô dụng không có địa vị gì trong gia tộc, ăn bữa hôm lo bữa mai, đến cả mạng sống của mình cũng đang gặp nguy hiểm, vậy mà lại có thể khiến cho Đổng Sinh, đường đường một gia tộc hào môn hạng nhất lại vì cậu ta mà làm đến mức này!
Tình này!
Nghĩa này!
Cậu ta đều đã ghi nhớ hết.
Vu Kiệt mở miệng nói: “Tôi không cần nửa giang sơn của cậu, cũng không có hứng thú, cậu đứng dậy đi! Ra chắn ở ngoài cửa đừng để cho bất kỳ người nào vào trong này”.
“Được, vậy xin nhờ anh, anh Vu”.
Nói xong, Đổng Sinh liền đi đến cửa, khép cửa lại rồi tránh ra một chỗ khác không xa.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khoé miệng cong lên một nụ cười, trong lòng thì lại nghĩ đến một việc khác, cái quỳ này sẽ mang đến cho mình không ít lợi ích, đừng thấy Tiêu Hán hôm nay chỉ là một kẻ vô dụng không được người ta coi trọng, nhưng ai có thể bảo đảm qua không đến mười năm nữa, cậu ta sẽ không thể trở thành người thừa kế quyền lực nhất của gia tộc Rothschild.
Người càng thành công, luôn là người có thể nhẫn nhịn, những khổ sở, uy hiếp, châm chọc cùng sự sỉ nhục mà bọn họ từng trải qua cũng nhiều hơn người bình thường gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần. Đổng Sinh đã từng là người được lựa chọn để trở thành một trong tứ đại tài tử, đương nhiên ánh mắt nhìn người của anh ta sẽ không quá kém.
Một cậu chủ do người phụ nữ ngoại tộc sinh ra, nếu như không có bản lĩnh, còn có thể sống được trong một gia tộc đầy rẫy đấu đá, quyền lực phức tạp đến tận bây giờ?
Càng hơn nữa là, trên người cậu ta mắc bệnh nan y!
Cái quỳ này của anh ta, là đang lôi kéo lòng người, nếu như ngày nào đó Tiêu Hán vùng lên được, như vậy thì Đổng Sinh sẽ có thêm một người bạn có tiềm lực mạnh mẽ ở nước ngoài, còn nếu như phải chết, thì đối với anh ta mà nói cũng chẳng tổn thất gì, ngược lại, cái quỳ này cũng có thể biểu lộ nhân phẩm của mình trước mặt Vu Kiệt, ngày sau nếu để anh ấy làm thủ hạ của mình thì cũng sẽ có nhiều khả năng hơn!
Sau khi anh ta rời đi, Vu Kiệt lấy túi châm bạc luôn mang theo bên người ra, anh quét mắt nhìn hết một lượt các loại thuốc tây đặt trên bàn xong nói bằng giọng lành lạnh: “Từ nay về sau, những loại thuốc này không cần phải uống nữa, thuốc tây có ba phần công hiệu nhưng có đến bảy phần độc, rất nhiều người rõ ràng có thể được chữa khỏi, nhưng bởi vì uống thuốc nhiều quá mà chết!”
“Vâng, anh Vu!”
Vu Kiệt gật đầu, đưa tay mình đặt lên mạch của cậu ta, sau đó đưa lực ám kình vào trong người cậu ta để kiểm tra lục phủ ngũ tạng.
Mấy phút sau, anh hít sâu một hơi!
“Sau đây tôi sẽ áp dụng biện pháp châm cứu, cần phải làm cho huyết khí của cậu được lưu thông, còn về loại bệnh nan y này của cậu, tôi sẽ dùng một phương thuốc cổ xưa để áp chế nó, cậu liên tục dùng thuốc trong một năm, bệnh sẽ được chữa khỏi!”
“Cảm ơn anh Vu, nếu như tôi khỏi bệnh, tôi đảm bảo, trong hai năm tới anh sẽ trở thành người bạn đáng quý nhất của gia tộc Rothschild tôi!”
Hai năm?
Vu Kiệt nhìn hai mắt của cậu ta, đột nhiên phát hiện, cho dù trong mắt người thiếu niên cả người bệnh tật này toàn là tơ máu nhưng ở sâu trong đó lại ngập đầy dã tâm cùng nhẫn nại, lại thêm một con hổ mạnh mẽ!
Anh khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ quan tâm đến chữa bệnh, nhắm mắt lại, tôi cần châm cứu đây!”
“Được!”
…
…
Nhìn thấy bạn học cũ Vương Huệ trên người mặc toàn đồ hiệu tầm thấp và trung cấp, Dương Cẩm Tú có chút bất ngờ.
Đây là bạn đại học cùng lớp cùng ký túc ở thủ đô của cô, cũng là một người nổi danh ham hư vinh của trường.
“Cậu cũng ở đây?”
Vương Huệ ưỡn ngực từ từ bước đến: “Không thì sao? Tôi là được một cậu chủ đích thân mời đến tham dự buổi tiệc này!”
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...