Lúc này cô thư ký mới dừng lại, không giới thiệu tiếp nữa.
Nếu không e là phải ba ngày ba đêm mới có thể trình bày hết lý lịch của ông Triệu này.
Vu Kiệt khẽ giật mình, bố nuôi của mẹ mình vậy mà lại là nhân vật khủng như vậy!
Rất nhanh ngay sau đó, anh đã nhớ lại một chuyện!
“Lúc tôi gặp tai nạn máy bay ở Luân Thành, bố tôi từng nói, có một hội thương nghiệp Long Đầu phái rất nhiều thế lực đến tìm kiếm, có phải…”
Hiểu Lam mỉm cười gật đầu, nói: “Chính là ông Triệu hạ lệnh, cũng là tôi đích thân phát lệnh xuống!”
Giờ phút đó, Vu Kiệt không bình tĩnh được nữa.
Anh biết rõ, trong chuyện lần đó, không biết bao nhiêu người nỗ lực tìm kiếm anh.
Còn hội thương nghiệp Long Đầu lại góp sức lớn hơn nữa.
Ân tình này, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Huống hồ, đây còn là bố nuôi của mẹ mình.
Anh đang chuẩn bị lên tiếng, muốn nói cảm ơn.
Triệu Hoa Tây đột nhiên nói: “Nếu muốn cảm ơn thì không cần đâu”.
Vu Kiệt bất lực, vị ông ngoại nuôi này thật sự là nhìn thấu tâm can người khác.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của mình đã biết mình muốn làm gì rồi.
Triệu Hoa Tây nhìn Vu Kiệt, lại nhìn Dương Cẩm Tú, vô cùng hài lòng gật đầu.
“Hai ngày nay cứ ở đây chơi đi, ông ngoại cậu không biết đi đâu rồi, có lẽ là rất nhanh sẽ về thôi”.
"Cậu vừa trải qua rất nhiều chuyện gian khổ, phải nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm, đến đây rồi thì cứ thoải mái như ở nhà,
.