Đệ Nhất Lang Vương
"Trên thế giới này, còn có những hòn đảo nào có thể uy hiếp ta?"
Ông ta suy nghĩ trong vài giây.
“Xì……"
Cường giả phong vương khẽ mở miệng nói: "Chẳng lẽ! "
Phong Thanh Dương cười nhạt khi nhìn thấy biểu cảm của cường giả phong vương.
Đương nhiên, ông ta không ngu ngốc đến mức đơn thương độc mã xông vào Huyết Cương Bắc Băng.
Đây là chỗ dựa vững chắc để ông ta đến đây.
Đó là một sự tồn tại mạnh mẽ khiến cường giả phong vương phải sợ hãi khi nghĩ về nó!
Hơn nữa, đảo chủ cũng giống mình, đến đây để tính sổ.
Lúc này, ở phía xa.
Lưu Mỗ đã xuất hiện chỉ còn cách Huyết Cương Bắc Băng vài ki lô mét.
Không ai biết ông ta đến đây bằng cách nào!
Chỉ là khoảnh khắc ông ta xuất hiện, cả bầu trời vì thế mà biến đổi.
Từng mảng mây trôi đi, lấy ông ta làm trung tâm, tỏa ra tứ phía.
Như thể đang kinh ngạc, sợ hãi!
Trên bầu trời chỗ ông ta đứng, không một con chim nào dám bay qua.
Có rất nhiều chim chóc đang trong quá trình di cư, nhưng cũng vì sự tồn tại này mà chúng đã thay đổi hướng đi.
Ánh sáng từ trên trời chiếu xuống trên người ông ta, càng ngày càng rực rỡ.
Mọi thứ xung quanh lúc này trở nên mờ mịt.
Sức mạnh của ông ta đã khiến mọi thứ trên thế giới này phải cúi đầu.
Ông ta đã vượt qua lôi kiếp, vượt qua thiên đạo và được thế giới công nhận.
Đây là sự tôn trọng mà thế giới dành cho ông ta.
Lúc này, ông ta đã bước lên biển.
Cả một vùng biển vốn là do cường giả phong vương của Huyết Cương Bắc Băng gây ra sóng to gió lớn.
Nhưng bởi vì Lưu Mỗ đã chạm vào mặt biển, khiến cho toàn bộ mặt biển lập tức yên lặng.
Yên lặng đến đáng sợ.
Đặc biệt, con đường băng giá dài gần cây số do cường giả phong vương tạo ra cũng lập tức tan biến.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...