Khí thế này của Phong Thanh Dương, còn có những lời nói uy vũ kia nữa, lập tức khiến đám bạo đồ sợ hãi gấp bội.
Ai nấy cũng đều cảm thấy có một lưỡi liềm tử thần đang đặt sẵn trên cổ mình.
Mọi người lập tức quay đầu nhanh chân bỏ chạy.
Không ai dám ở lại.
Thi thể của hai người phong thánh nằm trên mặt đất chính là chết trong tay kẻ này.
Mọi người đều biết rất rõ, Phong Thanh Dương có thể một mình đánh bại hai người phong thánh, vậy thì còn ai có thể làm đối thủ của ông ta chứ?
Trong nháy mắt, đám bạo đồ có mặt ở đó thi nhau bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Bọn họ chia nhau chạy tứ phía, không dám tụ tập lại thành nhóm.
Mọi người đều biết, cho dù có tập hợp lại thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của Phong Thanh Dương, nên phân tán thì sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.
Nhưng bọn họ vẫn là đánh giá thấp sức mạnh của Phong Thanh Dương.
Càng đánh giá thấp quyết tâm của Phong Thanh Dương.
Ông ta đến đây làm gì?
Ông ta đến đây chính là để tính sổ!
Không tính sổ rõ ràng, vậy còn ra thể thống gì nữa!
Phong Thanh Dương không ngừng đuổi theo, càng lúc càng nhanh.
Ông ta liên tục vung tay, những thanh kiếm bằng băng từ mặt đất trồi lên, không ngừng lao về phía đám bạo đồ Huyết Cương Bắc Băng.
Phong Thanh Dương không hề nương tay, đây đều là Huyết Cương Bắc Băng nợ ông ta!
"Tiết Lợi, người anh em, ông đã thấy chưa, mối thù phong hầu, báo thù được rồi!"
“La Anh Điền, mối thù xuyên tim tôi cũng báo rồi!”
“Châu Vân Khải, Lư Anh Kiệt, Viên Thiên Thù, mọi người yên nghỉ đi, mối thù chặt đầu, tôi trả thù cho mọi người rồi!”
Phong Thanh Dương tính toán tất cả các món nợ, toàn bộ đều đòi lại hết.
Những gì bọn chúng đã nợ Chí Nam Quan Hải, lúc này đều phải đòi lại tất thảy.
Trên mặt băng trắng xóa, máu chảy xuống ngày càng nhiều, nhuộm đỏ cả một vùng băng tuyết.
.