“Ông nội tôi?”
“Ông chủ?”, sắc mặt Vu Kiệt với vẻ chấn động.
Dương Cẩm Tú nấp ở sau vách tường chỗ cửa, nghe thấy ông nội nói đến ‘ông chủ’ mà hít một hơi lạnh. Cô từng nghe thấy bố mình nói, ông nội từng đến thủ đô giúp việc cho nhà một ông chủ nào đó. Và cũng chính người đó giúp mà ông nội có được khối tài nguyên lớn, làm rạng rỡ tổ tiên ở Ninh Thành, sáng lập ra nhà họ Dương như bây giờ.
Một nhà họ Dương không cần vào khu vực Đông Lục mà vẫn đứng vững mấy chục năm ở đất Ninh Thành.
Một nhà họ Dương có thể đứng ở bên cạnh cười những gia tộc khác chỉ muốn quỳ xuống nài nỉ nhà họ Mạnh cho vào hàng ngũ gia tộc ở khu vực Đông Lưu.
Một nhà họ Dương khiến gia tộc hạng một ở Ninh Thành, thậm chí gia tộc hạng một ở khu vực Đông Lục không dám động vào.
“Ông nội của chú… Lẽ nào chính là ông chủ đó…”, Dương Cẩm Tú bắt đầu thấy mơ hồ. Nếu đúng là như vậy, vậy thì thân phận của cô và Vu Kiệt chẳng phải sẽ một trời một vực?
“Chú…”.
Sau khi Dương Chấn Hoa cúp điện thoại thì ông ta và Hàn Thiên cũng không nói chuyện nữa. Tiếp theo sẽ là màn tranh đấu giữa các thế lực quyền quý.
Mấy phút sau, trong văn phòng tổ thẩm tra của Ninh Thành, Lâm Mộc là người có địa vị cao, nhận được điện thoại của gia chủ nhà họ Mạnh.
Nếu như so sánh với cách gọi về chức quan thời cổ đại thì Lâm Mộc được ví như Thị lang Hình bộ.
“Phó tổng Lâm! Chuyện khách sạn Ruberry của tập đoàn Hàn Thị bị tố cáo, tôi cảm thấy chuyện này có uẩn khúc, anh hãy xử lý công tâm vào”.
Nhận được điện thoại của Mạnh Nham, Lâm Mộc sợ hãi vô cùng. Tộc trưởng của gia tộc hạng cao duy nhất của khu vực Đông Lục, không ngờ ông ta lại gọi cho mình hỏi về chuyện của nhà họ Hàn.
Có thể ngồi ở vị trí này nên ý gì hắn cũng có thể nghe ra.
Đây chính là đặc quyền khi được vào gia tộc ở khu vực Đông Lục. Lấy quyền thế để mưu lợi riêng!
Nghĩ tới thế lực của nhà họ Mạnh liên quan đến kinh tế các giới của khu vực Đông Lục, hắn vội cười trừ, nói: “Xin ông yên tâm ạ! Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý thỏa đáng. Giờ tôi sẽ đến nhà gia chủ Hàn để giải thích rõ chuyện này”.
“Cảm ơn phó tổng Lâm! À phải rồi, nhà họ Dương có bao nhiêu sản nghiệp phi pháp, tôi nghĩ phó tổng Lâm sẽ không ngồi nhìn tập đoàn ‘treo đầu dê bán thịt chó’ này lộng hành chứ?”, nói xong Mạnh Nham liền chuyển chủ đề, bắt đầu dùng địa vị của mình gây sức ép cho Lâm Mộc.
“Chuyện này…”, không có chứng cứ xác thực thì phải làm sao?
Lâm Mộc đã nghe hiểu, vị gia chủ nhà họ Mạnh đứng đầu các gia tộc ở khu vực Đông Lục đang muốn ra tay với nhà họ Dương đây mà.
Hắn cũng hiểu được địa vị của nhà họ Dương, là gia tộc hạng hai độc lập trong khu vực Đông Lục.
Thế giới bên ngoài đều nói nhà họ Dương có rất nhiều tài nguyên nhưng hắn cũng không thấy có gì quá ghê gớm. Hắn ngẫm nghĩ chút rồi gật đầu nói: “Được! Chuyện này tôi sẽ lập tức sai người đi xử lý”.
Nói xong, Lâm Mộc vội đứng dậy rồi bảo lái xe đưa mình đến cục. Sau đó hắn gọi điện thoại bảo mấy nhân viên phụ trách xử lý tập đoàn Hàn Thị hãy ngừng điều tra, về nhà nghỉ ngơi.
Đồng thời lúc này, không chỉ có Lâm Mộc nhận được điện thoại mà Chu Diên- người phụ trách ở cục cách cục của Vương Lập gần nhất, Lưu Mục của tổ thanh tra cũng cùng đến cục.
Mặc dù hai người này không phải là ông trùm của Ninh Thành nhưng có quyền lực tuyệt đối trong tay, tiền đồ cũng sáng lạn. Quan trọng hơn là sau lưng họ là bóng dáng của gia tộc hạng một của khu vực Đông Lục. Và họ đến vì một cuộc điện thoại của Hàn Thiên.
Hai mươi phút sau, mười mấy chiếc xe từ xa lái tới, xung quanh đều dựng hàng rào ngăn cách, chắn tất cả mọi người đi lại trong vòng 2km để tránh tin tức bị lộ ra ngoài.
Lâm Mộc, Lưu Mục, Chu Diên đều đến rồi.
Họ cùng đi xuống, lúc nhìn thấy nhau, rõ ràng đều ngây người ra, sau đó lộ ra nụ cười hiểu ý.
“Chuyện này ông cụ Dương nhà họ Dương có vẻ làm lớn quá rồi”.
“Đúng thế! Đánh gãy chân của cậu chủ nhà họ Hàn, ngang nhiên dùng quyền riêng ép hiệp hội quyền anh xử phạt cậu chủ Hàn, vu khống hãm hại người khác. Nhà họ Dương hôm nay sẽ phải trả giá thê thảm cho sự xốc nổi của họ”.
“Ngoài ra, các người trên đường đến đây đều nghe nói về tên Vu Kiệt rồi chứ? Một tên tép riu mà có thể gây ảnh hưởng lớn vậy, thật sự không biết hắn dựa vào đâu mà dám như vậy?”
“Đi thôi! Chúng ta vào trong, đến lúc phải đứng về ‘lẽ phải’ rồi”.
Ba người dừng thảo luận, sau khi thống nhất mục đích thì đều đi vào bên trong.
Và phía sau họ là một tốp nhân viên mặc vũ trang, lúc đó không khí vô cùng nặng nề, khí thế dường như nghiêng hẳn về một bên.
Vu Kiệt thấy thế liền chau mày.
Ánh mắt Dương Chấn Hoa lạnh băng. Chỉ thấy ba người cùng vào trong rồi đi thẳng đến trước mặt Hàn Thiên, Lâm Mộc là người đầu tiên khom người nói: “Thật sự xin lỗi ông Hàn! Tôi đã điều tra rồi, những tố cáo kia không đủ chứng cứ xác thực nên tôi đã cho người dừng điều tra lại. Sáng mai sẽ phát đi thông báo để giải thích hợp lý với ông”.
Hàn Thiên khẽ cười, rồi cũng giơ tay ra bắt tay với Lâm Mộc: “Cảm ơn các anh nhiều”.
Nói xong, ông ta nheo mắt nhìn về phía Dương Chấn Hoa, dường như đang rất tự hào.
Khu vực Đông Lục, đúng là danh bất hư truyền.
Dương Chấn Hoa thầm nói: “Chỉ một cuộc điện thoại mà Lâm Mộc thuộc tổ điều tra mà ông ta quen, giờ đây lại cúp đuôi chạy đến. Hơn nữa, không chỉ có hắn mà cả Chu Diên và Lưu Mục cũng đến rồi”.
Một giây sau, chỉ thấy Chu Diên vẻ mặt nghiêm túc đi lại chỗ cách trước mặt Dương Chấn Hoa năm mét, quét nhìn hộ vệ nhà họ Dương, nói nghiêm: “Ông cụ Dương! Ông muốn tạo phản sao?”
“Tự ý dẫn hộ vệ xông vào đây, trong mắt ông còn pháp luật không?”
Hai câu nói mà trực tiếp gắn hai tội danh lên người Dương Chấn Hoa.
Nghe thấy câu này, Vu Kiệt phẫn nộ. Anh chỉ vào nhóm hộ vệ của nhà họ Hàn, chất vấn: “Thế còn bọn họ thì sao? Làm trái pháp luật, dẫn theo hộ vệ làm càn, lẽ nào ông cũng không quản luôn?”
“Cậu nói họ ư?”, Chu Diên dời ánh mắt về phía Vu Kiệt, ánh mắt có chút khinh bỉ nói: “Cậu nói họ làm càn, có chứng cứ không? Tôi nhận được tin là cậu tự ý bỏ trốn, gia chủ nhà họ Hàn cử người đến giúp thì lại bị cậu đánh hôn mê bất tỉnh. Lẽ nào cậu không phải đã tội lại càng thêm tội sao?”
“Vớ vẩn”, Vu Kiệt lập tức phản bác.
“Vậy sao?”, Lưu Mục ở tổ thanh tra từ trong ngực lấy ra một văn bản vừa mới viết xong, ném thẳng về trước mặt Vu Kiệt: “Đây là văn bản mà hội trưởng hiệp hội quyền anh vừa viết xong, nói là cậu vi phạm quy định, dám khiêu chiến với người khác trong khi mình chỉ là người đấu tập. Đã thế còn vì chuyện tư mà đánh Hàn Lưu đến tàn phế. Vu Kiệt! Chứng cứ rõ ràng thế này mà còn định chối cãi à?”
Hờ…. Đây mới là bao lâu mà hiệp hội quyền anh đã làm xong rồi?
Dương Chấn Hoa có chút bất ngờ, ông ta trợn mắt nhìn Hàn Thiên, nói: “Khu vực Đông Lục quả nhiên không tầm thường”.
Hàn Thiên trầm giọng nói: “Lão già thối! Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy. Bảo vệ cho loại khốn kia hả? Món nợ của chúng ta sau này sẽ từ từ tính”.
Dương Chấn Hoa lắc đầu nói: “Chuyện này tôi không đồng ý”.
“Còn ngây người ra đó làm gì, còn không mau còng xích Vu Kiệt lại”, Chu Diên phẫn nộ quát, một nhân viên lập tức cầm còng sắt ra.
Nhưng đúng lúc này, mấy chục xe Jeep xông vào vạch ngăn cách đến bên ngoài cục với khí thế như vũ bão. Ba trăm hộ vệ của Mật Điệp Tư dồn dập xuống xe rồi bao vây xung quanh. Còn trên chiếc xe phía trên cùng, một ông cụ khí thế uy nghiêm, bước xuống với dáng vẻ oai hùng.
Đồng thời lúc này, một chiếc xe biển đỏ biển số 999 của Ninh Thành đi đến trước cục.
Một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi mặc vest, trước ngực đeo biển thành phố nhanh chóng từ trên xe bước xuống đi vào bên trong.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Chu Diên kêu người cầm còng sắt, người đàn ông trung niên mặt biến sắc, uy nghiêm quát: “Dừng tay! Chu Diên! Đầu óc anh bị cửa đập hả?”
Lâm Mộc, Lưu Mục, Chu Diên cùng quay đầu lại, lúc này mặt biến sắc.
“Sếp Giang”.
Đây là người có quyền lực cao nhất Ninh Thành, nếu ở thời xưa được coi là người thống lĩnh bốn bộ: Lại, Hộ, Hình, Lệ.
Giang Nho… Đến rồi.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...