Trong phòng bệnh của bệnh viện Thứ nhất Giang Thành, Vu Sơn thương tích đầy mình mệt mỏi nằm trên giường bệnh. Cao Vũ Xương cũng mệt mỏi ngồi bên cạnh, suốt 48 tiếng đồng hồ cô ta không chợp mắt.
Trong đó, có 24 tiếng là Vu Sơn trong tình trạng cấp cứu. Còn 24 tiếng còn lại là cô ta chăm sóc Vu Sơn, tránh lúc xảy ra việc gì khẩn cấp nên cô ta không dám chợp mắt.
“Cốc, cốc, cốc…”, bên ngoài có người gõ cửa.
“Mời vào”, giọng nói của Cao Vũ Xương có vẻ yếu ớt.
Cửa phòng được mở ra, Lâm Doãn Nam cầm một đống đồ của Vu Sơn bước vào, bên trong có cả điện thoại của Vu Sơn. Bởi vì phải lấy rất nhiều đồ trong phòng mang đi để làm chứng cứ định tội Lãnh Trầm nên hai hôm nay mới làm xong.
Khi Lâm Doãn Nam nói, Cao Vũ Xương mới chủ động nhận lại đồ của Vu Sơn.
“Xin chào! Tôi là Lâm Doãn Nam! Những thứ này là đồ trong phòng bệnh của Vu Sơn hôm đó. Vì cục chúng tôi muốn lấy một số đồ làm chứng cứ nên hai ngày nay chưa kịp trả lại. Thật sự xin lỗi”.
“Thảo nào”, Cao Vũ Xương cười nói: “Vu Sơn ở bệnh viện cứ nói là không thấy điện thoại đâu”.
“Không sao! Bây giờ trả lại hai người rồi, điện thoại ở trong túi nha”, Lâm Doãn Nam nói xong thì đưa chiếc túi có điện thoại ở bên trong.
Nhìn thấy Vu Sơn đang hôn mê, cô ta hỏi với sắc mặt căng thẳng: “Chuyện này là…?”
Cô ta nhớ, lần trước gặp Vu Sơn thì anh ta đâu đến nỗi bị trọng thương?
Cao Vũ Xương vội giải thích: “Đây là sự cố ngoài ý muốn thôi. Lúc xuất viện anh ấy không cẩn thận bị tai nạn, cũng may là không bị thương đến bên trong”.
Cao Vũ Xương không dám nói ra sự thật. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà họ Cao, nếu như người khác nhúng tay vào thì chỉ e tình hình sẽ phức tạp hơn.
“Ồ… Vậy à?”, Lâm Doãn Nam cũng không nghĩ nhiều. Cô ta chần chừ một lát rồi hỏi: “Vậy Vu Kiệt có biết chuyện này không?”
“Vu Kiệt… Cậu ấy…”, Cao Vũ Xương biểu cảm phức tạp, từ trong túi lấy ra điện thoại, nói: “Hiện giờ cũng không biết cậu ấy ở đâu nữa?”
“Ở đây có điện thoại, hay là gọi điện thoại cho anh ta đi? Thân phận của chúng tôi đặc biệt nên không tiện dùng điện thoại riêng của các cô”.
“Phải rồi”, Cao Vũ Xương vỗ lên đầu mình một cái. 48 tiếng đồng hồ không chợp mắt nên đầu óc cô ta rơi vào mơ hồ. Cô ta vội tìm số điện thoại của Vu Kiệt trong điện thoại của Vu Sơn rồi gọi đi.
“Tút… Tút…”.
“Ting, ting, ting…”, Dương Cẩm Tú giật mình bừng tỉnh, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô day day mắt rồi lấy điện thoại ra nhìn. Chỉ thấy bên trên hiện ra danh bạ là anh trai nên trong lòng cô thấy hoang mang.
Cô do dự hồi lâu rồi cuối cùng ấn nút nghe.
Chưa đợi cô lên tiếng thì đầu dây bên kia truyền lại giọng nói của Cao Vũ Xương.
“Vu Kiệt! Là tôi đây, chị dâu đây. Anh trai cậu… Tình hình không ổn rồi. Cậu có thể về nhanh được không? Trước đây đều do tôi không tốt, hiểu nhầm cậu. Tôi muốn nói lời xin lỗi cậu nhưng anh trai cậu thật sự rất quan tâm đến cậu, vì vậy… Cậu về nhanh được không…?”
“Cái gì…?”
Dương Cẩm Tú sắc mặt biến đổi. Anh trai của chú sắp không xong rồi ư?
“Vu Kiệt, Vu Kiệt, cậu có nghe thấy không?”
Dương Cẩm Tú không biết nên trả lời thế nào. Trong lúc căng thẳng, cô không may ấn vào nút tắt. Tiếp đó, tút một tiếng, điện thoại hết pin… Tắt máy rồi.
Cô thấy hoang mang. Hiện giờ chú đang ở Ninh Thành, nếu chú không biết tin này, về không kịp thì…
Không được! Không được!
Nhất định phải nhanh chóng tìm ra chú. Không kịp nữa rồi….
Sau đó, cô thay quần áo định tự mình đi ra ngoài tìm. Kể cả phải đi đến tận chân trời góc biển thì cũng phải tìm ra chú. Nhưng lúc cô đi đến cổng biệt thự thì cảnh tượng chấn động xuất hiện trước mặt cô.
Trong khuôn viên nhà họ Dương, dường như tất cả hộ vệ đều xếp thành đội, mọi người đứng ngay ngắn trước cổng, kỷ luật nghiêm minh, như kiểu sắp ra chiến trường đến nơi. Ai nấy đều vô cùng nghiêm trang.
Dương Chấn Hoa đứng ở cổng, chống cây gậy, trông oai phong lẫm liệt.
“Ông nội?”, Dương Cẩm Tú có chút kinh ngạc, không biết họ định làm gì?
Không bao lâu, Dương Sơn cũng vội vã từ tập đoàn quay về và đi đến trước cổng.
“Bố ơi! Sáng sớm mà bố gọi con về, xảy ra chuyện gì vậy ạ? Con còn đang họp nữa”.
“Họp?”, Dương Chấn Hoa lạnh lùng nói: “Không cần họp nữa! Gác tất cả công việc lại, đi đón người với bố. Tất cả mọi chuyện của nhà họ Dương đều không quan trọng bằng người đó”.
“Ai ạ?”
“Đến rồi sẽ biết”, ông ta vừa nói dứt lời thì quản gia nhanh bước vào nói: “Ông chủ! Tìm được rồi, tìm được rồi! Cậu chủ ở võ quán Tứ Hải! Tôi vừa cử người đi kiểm tra tất cả camera lộ trình cậu chủ và quyền vương rời đi. Tôi nhìn thấy cậu chủ vào võ quán Tứ Hải”.
“Cậu chủ?”, Dương Sơn sắc mặt căng thẳng lại.
“Được, xuất phát thôi”, có được vị trí cụ thể của cậu chủ, Dương Chấn Hoa không muốn đợi chờ thêm nữa.
Ông ta biết rằng, ông chủ ở thủ đô đã điều động máy bay tư nhân nhanh nhất đợi ở sân bay. Chắc chỉ mười tiếng nữa là ông chủ sẽ đến Ninh Thành.
Nhất định phải tìm được cậu chủ…
Cùng với tiếng hạ lệnh của Dương Chấn Hoa, tất cả hộ vệ nhà họ Dương đều xuất phát. Họ ngồi lên hơn hai mươi chiếc siêu xe rồi đi về võ quán Tứ Hải.
Nhìn họ rời đi mà Dương Cẩm Tú thấy kinh ngạc. Bày binh bố trận khủng quá, rốt cuộc họ muốn làm gì?
Cô không nghe rõ ông nội mình đang nói gì, trong lòng bắt đầu thấy bất an. Tiếp đó cô vào biệt thự của Dương Chấn Hoa, vừa vào cửa thì nhìn thấy màn hình đang dừng ở giây 23.
Ánh mắt đó… Dường như xa cách đã lâu.
“Chú… Chú… Tìm được chú rồi… Nhìn thấy chú rồi…”.
Cô tin mình không nhận nhầm. Đó chính là chú Vu Kiệt, tối qua chú cũng có mặt ở trận đấu võ. Còn người bên cạnh chẳng phải là quyền vương Lý Đại Năng sao? Lẽ nào mấy ngày nay chú đều ở Ninh Thành?’
‘Không đúng! Tại sao trong phòng ông nội lại có đoạn băng về chú? Ông sai người đi điều tra chú sao?’
“Không xong rồi…”, nghĩ đến lời mà Dương Kiếm nói với mình, sắc mặt cô biến sắc. Ông dẫn nhiều người đi như vậy, lẽ nào là tìm chú….
Toi rồi… Chăc chắn ông biết chú đến tìm mình. Nếu theo tính cách lấy lợi ích làm đầu thì chắc chắn ông nội sẽ gây khó dễ cho chú.
Cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Dương Kiếm.
Mấy phút sau, Dương Kiếm nghe điện thoại: “Alo, sao thế em gái?”
“Anh ơi, tìm thấy rồi… Tìm thấy rồi…”.
“Tìm thấy ai cơ?”, sắc mặt Dương Kiếm khó hiểu, hỏi.
“Em tìm thấy chú rồi”.
“Cái gì?”, Dương Kiếm sợ đến mức bật dậy khỏi ghế sofa.
“Em tìm thấy rồi sao?”
“Không phải! Là ông nội tìm thấy, ông thật sự đang theo dõi em. Ông đã đưa người đi, hình như đến võ quán Tứ Hải gì gì đó. Hiện giờ em sẽ qua đó, anh mau phái người đến đó đưa chú đi đi”.
Nói xong, Dương Cẩm Tú cúp điện thoại rồi rời khỏi biệt thự. Do tất cả hộ vệ đều rời đi nên cô không bị ngăn cản. Cô lái xe của mình rồi đuổi theo.
Ở đầu dây bên kia, Dương Kiếm cũng tắt điện thoại rồi ngồi xuống ghế.
“Ông tìm thấy rồi…”, anh ta biết ông nội đang tìm Vu Kiệt nhưng anh ta không nói ra mà thôi. Nhưng hiện giờ…
“Cẩm Tú, không phải là anh không giúp em mà thật sự không có khả năng đó. Do Vu Kiệt không may mắn bị ông nội tìm ra trước, anh cũng không thể làm gì. Em vẫn nên… Chấp nhận sự thật thôi”.
Anh ta cũng từ bỏ rồi. Ông nội Dương Chấn Hoa đã ra tay thì Vu Kiệt, người làm ảnh hưởng đến kế hoạch liên hôn giữa nhà họ Dương và nhà họ Hàn, làm sao còn đường sống.
Anh ta không tin…
Nhưng ai biết được, anh ta không đi chuyến lần này lại coi như bỏ lỡ một chuyện trọng đại của gia tộc. Vu Kiệt- người mà anh ta luôn coi là tên cặn bã mới ra tù, từ nay về sau sẽ trở thành cậu chủ có địa vị nhất trong lớp thanh niên của các gia tộc hào môn cả nước.
- ---------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...