Đệ Nhất Lang Vương
Vu Kiệt hoang mang: “Tôi và hắn có thù oán gì?”
“Dựa theo lịch sử tin nhắn trong điện thoại của hắn, gần đây hắn từng liên lạc với Thượng Quan Bắc”.
Mạc Vãn Phong nói thẳng vào vấn đề, một câu giải thích hết thảy.
Sắc mặt Vu Kiệt khẽ biến, đôi con ngươi xẹt ngang một tia âm u rét lạnh.
Thượng Quan Bắc!
Lại là hắn!
Hết lần này đến lần khác, không ngừng xuống tay hãm hại mình!
Đã vậy còn khiến cho những người bên cạnh mình gặp nguy hiểm!
Lúc này đây, cho dù đã hôn mê cũng không buông tha, vẫn sai người đến Lạc Thành giết mình!
Vu Kiệt lạnh giọng, nhìn Yến Thái hỏi: “Thượng Quan Bắc sai mày giết tao?”
“Ha ha ha ha!”
Yến Thái cười đểu, ánh mắt như rắn độc nhìn xoáy vào Vu Kiệt.
“Kẻ đáng bị giết là mày! Mày thực sự cho răng mày là nhân vật quan trọng địa vị cao quyền thế lớn thật à?”
“Chẳng qua chỉ là một thằng nhà quê, nếu không phải bọn họ tới sớm, thì tao đã xẻo từng miếng thịt mày rồi!”
“Tao muốn cho mày nếm thử cảm giác đau đớn nhất thế giới! Tao chỉ hận không thể lột da rút gân mày!”
Yến Thái lúc này gào rống lên không khác gì thằng điên.
Giọng nói của hắn đầy độc địa, ai nấy ở đây cũng đều cảm nhận được.
Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ, người thanh niên này rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì?
Tại sao lại có thâm thù đại hận với Vu Kiệt như vậy?
Vì sao lại tỏ ra bệnh hết thuốc chữa như thế?
“Cho dù không thù không oán mày vẫn muốn giết chết tao?”
Yến Thái bỗng dưng giãy khỏi tay Yến Long Sơn bật dậy, nhào về phía Vu Kiệt.
Lúc này hắn tay không tấc sắt chẳng có gì đáng sợ, nhưng thù hận của hắn đối với Vu Kiệt cũng đủ để hắn liều mạng một lần.
Hắn vẫn còn răng nanh mà.
Hắn sẽ dùng răng nanh cắn nát cổ họng Vu Kiệt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...