Đệ Nhất Lang Vương

“Anh… Anh…”, cơn ác mộng lại ập đến, Vu Kiệt lại bừng tỉnh từ giấc mộng đó.

Anh toát hết mồ hôi. Trong giấc mơ, anh lại mơ thấy anh trai mình bị một đám người vây lại đánh. Anh bần thần một lúc lâu mới biết đây chỉ là mơ.

Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy chuyện này là không thể. Vì trước khi đi anh đã nhờ ông Lưu cử người chăm sóc anh trai mình, vì vậy chắc không có chuyện gì xảy ra chăng.

Tiếp đó, anh định đứng lên rửa mặt mũi thì đột nhiên một lá thư… Đập vào mắt anh. Mà người ký tên bên trên không phải là ai khác mà là… Lý Đại Năng.

“Đại Năng…”, anh cầm thư lên rồi mở ra. Chỉ nhìn một lát mà biểu cảm của Vu Kiệt vô cùng căng thẳng.

“Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi”.

Lá thư này hoàn toàn là di thư. Trong thư có nhắc đến cậu chủ nhà họ Hàn, Vu Kiệt cũng được nghe nói từ những võ sư khác rồi. Đó là chồng của Triệu Lệ Lệ, và Vu Kiệt cũng biết Lý Đại Năng thầm yêu Triệu Lệ Lệ.

Hiện giờ Hàn Lưu đến võ quán để đấu võ, lại nghĩ đến biểm cảm tối qua của Lý Đại Năng, Vu Kiệt thầm nhận ra điều gì đó. Anh không kịp rửa mặt mũi mà cầm theo lá thư đi đến võ quán.



Trên sàn đấu, Lý Đại Năng bị một quyền đánh nằm bò trên đất. Không đợi hắn ta đứng lên, Hàn Lưu đã khóa chặt cánh tay hắn ta lại rồi vặn ngược ra sau.

“Cậu chủ Hàn! Hãy nghe tôi giải thích chuyện hôm qua”.

“Giải thích ư?”, Hàn Lưu nói với giọng khinh bỉ: “Cần giải thích sao? Lý Đại Năng, mày tưởng mày là quyền vương, đánh được cái thằng Yamamoto Kazuo ở nước ngoài là mày giỏi lắm sao?”


“Tao nói cho mày biết, trên thế giới này không phải ai cũng được đối xử công bằng đâu. Xuất thân của mày đã quyết định vận mệnh của mày rồi. Một câu nói của tao là mày không dám phản đòn đâu. Mày cũng nhớ là, cho mày đấu võ là nể mặt mày lắm rồi. Đừng có không biết điều, nghe chưa?”

“Rắc rắc”, tiếng kêu vang giòn, Hàn Lưu dùng hai tay xiết chặt hai tay của Lý Đại Năng rồi vặn ngược tiếp.

“A…”, Lý Đại Năng kêu thảm thiết, lúc này tay của hắn ta cũng gãy luôn.

“Hay lắm, đánh hay lắm”, những ông chủ võ quán ở dưới sàn đấu đều hô lớn: “Không hổ là cậu chủ nhà họ Hàn! Võ công cừ thật, hôm qua chắc là trạng thái không tốt nên mới để Yamamoto Kazuo ăn may thôi”.

“Đúng thế, đúng thế! Đường đường là quyền vương mà còn bại dưới tay cậu chủ Hàn, nếu như hôm qua mà cậu chủ Hàn có trạng thái tốt thì quyền vương cả nước chắc cũng không đánh lại được”.

“Đúng thế đấy”, tất cả ông chủ đều vỗ tay khen ngợi.

Lý Đại Năng sắc mặt đỏ ửng, hắn ta không ngừng đập tay xuống sàn bày tỏ nhận thua. Nhưng bất luận hắn ta có làm gì thì Hàn Lưu cũng không nghe.

Ngược lại, Hàn Lưu lại càng đắc ý nói: “Vội gì chứ? Đọan video này phải quay lâu lắm! Quyền vương này, chẳng phải mày thích Triệu Lệ Lệ sao?”

“Nào, đứng dậy đánh tao đi, đánh bại tao thì tao sẽ cho con tiện nhân Triệu Lệ Lệ phục vụ mày một đêm. Tư thế của cô ta được lắm đấy”.

“Sao, có thấy phấn khích không?”

“Không được sỉ nhục Lệ Lệ của tao”, Lý Đại Năng phẫn nộ, gân xanh nổi hết lên.

Hàn Lưu lùi sang một bên, nói: “Lại còn Lệ Lệ của mày nữa cơ à, xem ra mày thích Triệu Lệ Lệ thật rồi. Cái loại hàng nát vậy mà mày cũng coi là bảo vật hả?”


“Mày muốn chết à?”, Lý Đại Năng nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Hàn Lưu rồi ra tay. Nhưng khi hắn ta vừa định đấm vào mặt thì một câu nói uy hiếp truyền đến.

“Mày thử động vào một cọng tóc của tao xem?”

Xoẹt! Lúc này cú đấm của Lý Đại Năng lập tức dừng lại. Sắc mặt Lý Đại Năng tái nhợt. Đúng! Hắn ta không dám, cũng không có ‘tư cách’ thử, bởi vì động vào Hàn Lưu thì kết cục của hắn ta sẽ rất thảm.

“Ha ha! Côn trùng thì mãi là côn trùng thôi”, Hàn Lưu nhân cơ hội này, nghiêng người đánh vào cằm của Lý Đại Năng.

“Phụp” một cái, Lý Đại Năng lại ngã sấp xuống đất.

“Hay lắm…”, mọi người lại vỗ tay hoan hô.

Hàn Lưu ra tay càng lúc càng độc, dường như muốn lấy lại thể diện hôm qua bị thua ở sàn đấu. Hắn ta ngồi lên trên người Lý Đại Năng, cứ đấm từng cái lên mặt Lý Đại Năng.

Lý Đại Năng chỉ dám dùng hai tay che mắt, kể cả như vậy nhưng sức mạnh mỗi cú đấm đều đập tới được mặt hắn ta.

“Đồ thối tha! Mày lại đi thích Triệu Lệ Lệ à? Mới hôm trước cậu chủ đây bỏ cô ta mà cô ta đã tìm đến với mày rồi. Mày mà cũng xứng đọ với tao á?”

“Chẳng phải mày là quyền vương sao? Nào, đánh tao xem nào?”

“Đánh đi!”


“…”, mỗi quyền đánh xuống đều độc ác vô cùng.

Đúng lúc này, Vu Kiệt nhanh bước xông vào võ quán.

Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy Lý Đại Năng nằm trên đất mà máu me be bét. Còn người đàn ông ngồi trên người hắn ta chẳng phải là tên đi cùng Dương Cẩm Tú và bị đánh ngã xuống sàn đấu ngày hôm qua sao?

Trong lúc phẫn nộ, lửa giận Vu Kiệt bốc lên ngùn ngụt.

“Vu Kiệt?”, Vương Thạch ở phía không xa nhìn thấy thì nhanh bước chạy lại, nói: “Anh đến đây làm gì? Mau quay về đi, cứ về đi, ở đây có chuyện quan trọng”.

“Đánh người ta như vậy là chuyện quan trọng đấy à?”, Vu Kiệt chỉ vào cảnh tượng trên sàn đấu, hỏi.

“Anh câm mồm ngay”, Vương Thạch phẫn nộ quát: “Cái gì mà đánh người? Con mắt nào của anh nhìn thấy vậy hả, đây là quyết đấu công bằng”.

Vương Thạch không muốn để tin này truyền ra ngoài, đến lúc đó làm sao tạo thanh thế cho Hàn Lưu được?

“Ha ha”, Vu Kiệt cười lạnh một tiếng, chế giễu: “Nếu không phải vậy thì là cái gì. Đường đường là quyền vương mà bị một tên phế vật đè trên đất, đây mà là quyết đấu công bằng sao?”

“Chuyện gì vậy?”, Lý Mạnh nheo mắt hỏi.

“Không có gì đâu ông chủ, tôi sẽ xử lý nhanh thôi”, Vương Thạch quay đầu cười rồi đáp một câu, sau đó nghiêm khắc nhìn Vu Kiệt nói: “Được, nếu như anh nhìn thấy rồi thì tôi cũng không giấu anh nữa. Bên trên đó là cậu chủ Hàn, cậu ta muốn dùng trận đấu này để tạo thanh thế, từ đó liên hôn với một cô chủ của gia tộc lớn”.

“Chắc anh cũng nghe chuyện giữa Lý Đại Năng và Triệu Lệ Lệ rồi. Đích thân cậu chủ Hàn chỉ định nên chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Chỉ trách Lý Đại Năng thích nhầm người, hơn nữa, lẽ nào mối quan hệ của anh và Lý Đại Năng tốt lắm sao?”

“Chẳng phải trước đây hắn ta từng chọc vào anh? Anh quan tâm hắn ta làm gì?”

Vu Kiệt nắm chặt năm ngón tay, nói: “Tôi chỉ quan tâm đến…Công lý”.


“Lý Đại Năng quả thực quen tôi chưa được bao nhiêu ngày nhưng công lý ở lòng người. Thích một người, lẽ nào lại bị đối xử không công bằng hả, lẽ nào bị đánh như con chó thế kia?”

“Nếu là như vậy thì cái xã hội thượng lưu này đúng là thối nát”, nói xong Vu Kiệt đẩy Vương Thạch ra rồi bước về sàn đấu.

“Vu Kiệt! Anh điên rồi?”

“Tôi không điên, tôi nói rồi, tôi chỉ quan tâm đến công lý thôi”, lúc này Vu Kiệt đột nhiên xuất hiện trong sự chú ý của tất cả ông chủ.

Chỉ thấy anh đến trước sàn đấu, mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Lưu. Nghĩ đến dáng vẻ hắn ta thân mật với Dương Cẩm Tú trong tối qua mà ánh mắt anh càng lạnh lùng hơn.

“Dừng tay”.

“Anh Vu…”, Lý Đại Năng yếu ớt quay đầu lại, nói.

Hàn Lưu chau mày, nói: “À! Đây chẳng phải là thằng ăn mày đi bên cạnh Triệu Lệ Lệ sao? Mày cũng đến à, vừa hay”, nói xong hắn ta đập mạnh cú đấm xuống trán Lý Đại Năng.

Thấy vậy Vu Kiệt hét lớn: “Không…”.

“Bốp”, cú đấm từ trên đập xuống.

“Phụp”, một ngụm máu tươi từ trong miệng Lý Đại Năng phun ra.

Hàn Lưu tùy ý khoát tay một cái, nói: “Được rồi, người tiếp theo đi! Cái loại chó chết này xương cốt cũng cứng đấy, đánh một cái mà tay mình đau ê ẩm. Thằng ăn mày này, đến lượt mày rồi đấy”.

Vu Kiệt: “Mày đang đùa với lửa rồi”.

- ---------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui