Đệ Nhất Kiếm Thần
Cho dù là cô gái váy trắng lúc trước, hay là cô bé vừa xuất hiện và Giản Tự Tại từ trên trời, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả!Cô bé không thèm để ý ông lão lưng còng, liếm liếm kẹo hồ lô: “Đợi ta ăn xong! Ta sẽ đánh chết ngươi!”Diệp Huyên: “! ”AdvertisementXa xa, ông lão lưng còng kia cười dữ tợn: “Khẩu khí của các hạ thật ngông cuồng!”Cô bé nhìn ông lão lưng còng, không nói gì.
Cô bé dậm nhẹ bàn chân nhỏ của mình, rất có tiết tấu.
Đúng lúc này, ở bên cạnh ông lão lưng còng, Môn chủ Thiên Môn đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, ông ta đã xuất hiện ở trước mặt cô bé một cách kỳ lạ, cùng lúc đó, một con dao găm chém thẳng vào cổ họng cô bé!Mà cô bé không né tránh!Diệp Huyên thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn đang định ra tay nhưng đúng lúc này, cảnh tiếp theo làm hắn ngây người.
Khi con dao găm của Môn chủ Thiên Môn chém vào cổ họng cô bé, nó lập tức vỡ tan thành bột mịn, cùng lúc đó, Môn chủ Thiên Môn cũng bị đánh ngược lại bay xa mấy trăm trượng.
Không chỉ có Diệp Huyên sửng sốt, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người!Xa xa, Môn chủ Thiên Môn nhìn cô bé, trong mắt đầy vẻ khó tin: “Ngươi! Sao có thể! ”Không chút tổn thương!Tất cả mọi người sợ ngây người!Cô bé này đỡ trực tiếp một kích của Môn chủ Thiên Môn, vậy mà không bị chút tổn thương nào!Cơ thể này! Lúc này Diệp Huyên đứng phía sau cô bé cũng ngây người.
Hắn luôn cho rằng cơ thể của mình đã đủ dũng mãnh rồi, nhưng bây giờ so sánh với cô bé này thì quả thực quá yếu!Đúng lúc này, cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai thanh kiếm trên không trung, khi nhìn thấy hai thanh kiếm kia, cô bé nhíu mày: “Kiếm Thủ?”Kiếm Thủ?Cách đó không xa, ông lão lưng còng nhìn chằm chằm cô bé: “Ngươi biết thần kiếm của nhà Hiên Viên ta!”Cô bé liếc nhìn ông lão lưng còng: “Của nhà Hiên Viên? Đây rõ ràng thuộc về của Tiểu Bạch nhà ta!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...