Đệ Nhất Kiếm Thần
Một khắc sau, gã ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, gã ta quan sát Diệp Huyên một chút rồi nói: "Nhìn ngươi cũng chẳng có bảo vật gì cả, như vậy đi, theo chúng ta đến vũ trụ hỗn độn, dẫn đường đi, nói cho chúng ta biết nơi nào giàu có nhất, thế nào?"Diệp Huyên do dự một lát rồi hỏi lại: "Có lợi gì không?"Thiếu niên mặc áo đen trừng mắt nhìn: "Lợi ích là giữ lại cái mạng chó! "AdvertisementXoẹt!Lúc này, một thanh kiếm bỗng xuyên thủng cổ họng của thiếu niên mặc áo đen kia.
Cách đó không xa, đám người thanh niên mặc hoa bào lập tức sửng sốt.
Người xuất kiếm chính là Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn thiếu niên mặc áo đen: "Vừa nãy gió lớn, ta không nghe rõ, ngươi lặp lại được không?"Thiếu niên mặc áo đen khiếp sợ nhìn Diệp Huyên, lúc này đây, ngay cả linh hồn của gã ta cũng không thể tháo chạy được!Đúng lúc này, thanh niên mặc hoa bào lên tiếng: "Rốt cuộc các ngươi là ai?"Diệp Huyên nhìn về phía thanh niên mặc hoa bào, đang định nói chuyện thì Tiểu Thất đã bỗng biến mất.
Trong nháy mắt Tiểu Thất biến mất đó, sắc mặt đám người thanh niên mặc hoa bào lập tức thay đổi, bọn chúng định ra tay thì chỉ chốc lát sau, một mảnh kiếm quang đã bao trùm lấy bọn họ.
Mấy khắc sau, Tiểu Thất trở về chỗ cũ, mà cách đó không xa chất đầy xác chết!Không đúng, vẫn còn một người sống sót, chính là thanh niên mặc hoa bào kia.
Lúc này đây, sắc mặt của thanh niên mặc hoa bào đã trắng bệch như tờ giấy, cơ thể không ngừng run rẩy.
Tiểu Thất bỗng hỏi: "Trừ các ngươi ra, còn ai khác nữa không?"Thanh niên mặc hoa bào nhìn Tiểu Thất: "Rốt cuộc ngươi là ai!"Tiểu Thất không tỏ vẻ gì: "Hỏi một đằng trả lời một nẻo!"Vừa dứt lời, một tia kiếm quang đã lóe lên.
Xoẹt!Đầu của thanh niên mặc hoa bào lập tức bay ra ngoài!Máu tươi tuôn như suối!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...