Đệ Nhất Kiếm Thần
Đôi mắt Thần chủ khép hờ, hoàn toàn không thèm quan sát.
Sắc mặt Lâm Hoan cũng thoắt cái thay đổi.
Hai tay hắn ta siết lại, một luồng sức mạnh hồn hậu ngưng tụ trong cơ thể trước khi ồ ạt tuôn ra.
Nắm đấm của Triệu Mục cũng đã đến.
Trong mắt những người khác, Lâm Hoan phải liên tục lùi về mấy trăm trượng, khi dừng lại thì thân xác đã nứt nẻ, máu tuôn như suối.
Sắc mặt Triệu Mục cũng trắng bệch, hiển nhiên đã dùng hết sức lực cho một đấm vừa rồi.
VietWriter.vn
Lâm Hoan lau khóe miệng, cất giọng nói: “Võ Thánh Siêu Phàm, ta thua”.
Cô gái cầm ống địch dài đứng sau Thần chủ bất thình lình xuất hiện trước Triệu Mục khiến sắc mặt võ sư Nam Phái bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, nhưng nàng ta chỉ nói: “Chữa thương”.
Một quyền vừa rồi của Triệu Mục đã lấy đi của nàng ấy quá nhiều sức lực, không thể duy trì trạng thái sung mãn được nữa.
Thấy nàng ấy lắc đầu, có vẻ muốn tiếp tục ra tay, Diệp Huyên không thể không xuất hiện, thấp giọng nói: “Người ta bảo chữa thương thì cô cứ làm đi, cậy mạnh cái gì?"
Đôi mắt đối phương trợn trừng lên, rõ ràng đang hỏi hắn xuống đây làm gì.
Nhưng Diệp Huyên đã quay sang cười với cô gái cầm ống địch dài: “Ta đưa nàng ấy đi chữa thương ngay đây”.
Hắn lập tức kéo Triệu Mục rời đi, thấy nàng ấy toan phản đối thì dùng truyền âm nói: “Nếu không chữa, cô chẳng có chút cơ hội nào trước nàng ta cả”.
Triệu Mục dứ dứ nắm đấm lên, lại muốn đi về phía cô gái kia.
Diệp Huyên đành thở dài: “Cô đi chữa thương đi, ta giúp cô đánh trận này”.
Dưới ánh mắt của nàng ấy, hắn sải bước đi về phía cô gái cầm địch: “Ta đánh cùng cô vậy!"
Đối phương nhìn hắn một phen: “Ngươi là Diệp Huyên?"
"Cô nghe tên ta rồi sao?", hắn phấn khởi hỏi lại, thấy nàng ta gật đầu thì khoái trá cười lớn: “Không ngờ tiếng tăm của Diệp Huyên ta ở Thần Quốc các vị cũng lớn phết!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...