Đệ Nhất Hôn Sủng: Ông Trùm Xin Tự Trọng

Tô Lập Quốc nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn đi đôi chút.

"Nguyên lai là người thân an bài! Thật là làm cho ngươi cậu tốn kém rồi!"

Mà Thu Hàn Tuệ nhìn xem Dạ Thần có lễ như vậy, cũng là âm thầm nhẹ gật đầu, thân là mẹ nên muốn mong ngóng con gái của mình trải qua được tốt một chút! Cái này Dạ Thần nhìn xem còn như vậy săn sóc nhà mình con gái, có lẽ xem như cái thật tốt con rể a?

Thu Hàn Tuệ lôi kéo Tô Lập Quốc, nhỏ giọng nói: "Đây là thân gia bên kia hảo ý, ngươi lập tức cũng đừng có cho sắc mặt rồi, dù sao lớn là lần đầu tiên gặp mặt!"

Tô Lập Quốc hừ hừ rồi vài tiếng, liền không nói gì nữa.

Tô Nhạc có chút ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Dạ Thần liền một câu, Đều có thể chấn an tốt cha mẹ cô, mấu chốt nhất chính là, Dạ Thần trước mặt cha mẹ cô cũng không biểu hiện quá thân sĩ? Còn có nói chuyện khẩu khí, là cỡ đi vào lòng người! Ở đâu còn có cái bộ dạng bất cần dời khi nói chuyện với cô?

Được rồi, người nam nhân này tại trước mặt trưởng bối, thật sự là đóng kịch quá tốt.

Chẳng được bao lâu, cửa phòng lại là mở ra.

Tiến đến bốn người.

Cậu Quý Văn Nho, mợ Mộc Dương Mai, còn có một nam một nữ con của hai người.


Quý Văn Nho là người rất nho nhã, nhìn xem Tô Lập Quốc vừa cười vừa nói: "Vị này chính là bố vợ của Dạ Thần, tại hạ Quý Văn Nho!"

Tô Lập Quốc nhìn xem Quý Văn Nho khách khí như vậy, lúc này cũng cho mặt mũi.

Các gia trưởng nói chuyện chào hỏi xong, Quý Văn Nho nhìn thoáng qua Tô Nhạc, vừa liếc nhìn Dạ Thần.

Hôm nay lúc Dạ Thần gọi điện cho hắn, nhưng làm cho người sống sờ sờ như Quý Văn Nho giật mình!

Dạ Thần từ trước đến nay ưa thích một người một chỗ, những năm này người nhà bọn hắn không nhìn thấy bóng dáng cảu Dạ Thần, chớ đừng nói chi là người phụ nữ bên cạnh hắn.

Nghiêm chỉnh mà nói Dạ Thần bên người là có phụ nữ, hơn nữa phụ nữ như nước chảy, nhưng chưa từng có một cái thời gian quá dài, thậm chí có thể cho hắn an định lại đấy.

Cho nên, hiện tại tìm một phụ nữ, còn nói kết hôn... Điều này làm cho Quý Văn Nho có chút bị chấn động.

Chỉ có điều làm sao tới nói, Dạ Thần đã tìm được phụ nữ, thân là trưởng bối Quý Văn Nho tự nhiên nể tình giúp.

Mà Quý Văn Nho có vợ là Mộc Dương Mai, nhìn xem cha mẹ Tô Nhạc, trong con ngươi lại mang theo một chút khinh thường.


Bởi vì nhìn bộ dạng một nhà trước mặt, rõ ràng chính là tiểu nhân gia sinh ra đấy, đối với người nghèo khso sinh ra, bà từ trước đến nay chướng mắt.

Chỉ có điều được giáo dục tốt, Mộc Dương Mai lại mang theo dáng tươi cười, khách sáo ngồi xuống rồi.

Bên cạnh một cô gái nhỏ, nhìn xem đại khái là mười hai mười ba tuổi, quắt miệng rất là không vui nhìn xem Tô Nhạc, "chị chính là bạn gái của anh họ? Nhìn đều không có xinh đẹp, lúc trước anh họ tôi nói muốn kết hôn với tôi, rõ ràng bây giờ lại có tình cảm với chị, nói, có phải hay không chị dùng mê thuật quyến rũ!"

Tô Nhạc có chút khó chịu, hiện tại cô bé này trưởng thành sớm rồi, muốn làm bạn gái của anh hộ thì thôi đi, dùng mê thôn thuật, cái này trường trung học bây giờ dạy như vậy sao?

Con người đàn ông bên cạnh khoảng hai ba, hai bốn tuổi, lại nở nụ cười, "Em gái, em về sau liền gây tai họa cho người khác, cũng đừng luôn nhìn chằm chằm anh họ, hiện tại anh họ có chị dâu rồi!"

Cô gái nhỏ hừ hừ vài cái, trả lại cho Tô Nhạc một ánh mắt sắc lẹm.

Tô Nhạc có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới chính mình quay người rõ ràng đã thành tình địch cảu một cô gái nhỏ.

Đứa nhỏ đều tiểu nháo, Quý Văn Nho ngược lại là không sao cả để trong lòng, sau khi ngồi xuống, đối với Tô Nhạc nói ra: "Dạ Thần ngày bình thường một người độc lai độc vãng đã quen (quen sống một mình), hôm nay lại có người có thể thu ở trong lòng của hắn, cũng là khó hiểu tâm tư của lão nhân trong nhà!"

Tô Nhạc nghĩ thầm, không phải cô thu lại tâm Dạ Thần, cô cùng Dạ Thần gặp nhau chính là sai lầm!


Quý Văn Nho ở bên cạnh Dạ Thần vừa dứt lời sau đó, Dạ Thần ôn nhu nắm tay Tô Nhạc, trước mặt Quý Văn Nho nói ra: "Chỉ có một người, sẽ để cho cháu có thể cả đời quan tâm, hiện tại cháu đã gặp, nên muôn ổn định lại!"

Quý Văn Nho không nghĩ tới người luôn luôn không quan tâm tới bất cứ cái gì có thể nói ra lời nói như vậy, nhịn không được ho khan một tiếng, có thâm ý khác nói: "Như vậy là tốt nhất, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì đều cần một lòng nghiêm túc!"

Bên cạnh mợ Mộc Dương Mai đang đánh giá Tô Nhạc, mang theo ngạo nghễ cao quý chính là dáng tươi cười, chen vào nói dò hỏi: "Cháu tên là Tô Nhạc đúng không? Lúc trước còn chưa có biết rõ cháu lắm, ha ha, cháu làm việc gì?"

"Cháu là ...Phóng viên chuyên mục giải trí!"

Mộc Dương Mai nghe, trong thần sắc càng là khinh thường cùng xem thường, "Nguyên lai là chó săn tin tức!" Nói qua vừa liếc nhìn cha mẹ Tô Nhạc, "Cha mẹ cháu hẳn không phải là người đại phương này?"

Tô Nhạc đã cảm giác được Mộc Dương Mai khinh thường, nhưng vẫn là bảo trì lễ phép nói ra: "Vâng, cháu quê tại thành phố Giang Hải!"

Mộc Dương Mai trong con ngươi quả nhiên càng mang theo khinh thường, "thành phố Giang Hải? Ha ha, Hoa Hạ chính là lớn mà, cái thành phố này ta lúc trước thật đúng là chưa từng đẻ ý!" lời nói không thể hiện sự kiêu căng, nhưng trong khẩu khí nói chuyện, lại làm cho Tô Nhạc cảm giác bà ghét bỏ.

Ghét bỏ công tác của cô cũng thì thôi đi, nhưng việc gì phải ghét bỏ ba mẹ cô?

Tô Nhạc những năm này cũng đã gặp rất nhiều nên cảm giác của cô rất tốt, mợ Dạ Thần bề ngoài giống như cũng là một chuyến này nhóm đấy.(không hiểu câu này lắm)

Vì vậy, Tô Nhạc rất là khách khí nói: "Ha ha, thành phố Giang Hải vốn chính là thành phố nhỏ nhiều người không biết mấy, mẹ của các bạn học xung quanh cháu cũng không có người biết mấy, vẫn luôn ở nhà giúp chồng dạy con, chỉ lo ba bữa ăn nhà mình thôi, trên xã hội rất nhiều chuyện đều không biết, các bà cũng không có nghe nói qua về thành phố Giang Hải của cháu!"

Tô Nhạc nóng nảy cũng không phải là dễ trêu đấy.


Chẳng qua là, sau khi Tô Nhạc nói qua lời này, bên cạnh Dạ Thần nhịn không được bới móc thiếu sót nhìn một chút cô vợ nhỏ của mình, tính tình của cô quả nhiên có chút không dễ ứng phó!

Thu Hàn Tuệ thấy nữ nhi nhà mình nóng giận, lúc này liền dưới bàn kéo lại tay Tô Nhạc, ý bảo đây chính là gia trưởng hai nhà đang gặp mặt, như thế nào cũng phải khống chế nóng giận một chút.

Tiếp theo, rất khách khí đối với mợ Dạ Thần giải thích nói: "Con gái tôi một người từ Sơ trung đã bắt đầu đi học xa nhà nên khi nói chuyện có chút thẳng thắn, có chút nóng nảy nhỏ, xin bà thứ cho!"

Tô Nhạc biết rõ mẹ cô dang hòa giải, lại không hướng Mộc Dương Mai xin lỗi, ngược lại gạt ra dáng tươi cười nhìn thoáng qua bên cạnh Dạ Thần, nói ra: "Ài, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị người nói nóng nảy không tốt, bất quá cháu rất may mắn có người có thể chấp nhận tính xấu đó của cháu!"

Dạ Thần làm sao mà không hiểu được tâm tư Tô Nhạc!

Cô là đang cảnh cáo hắn, về sau hai người bọn họ ở chung, đoán chừng cô cũng sẽ "Ngay thẳng" như thế, phạm một ít nóng nảy, lại để cho hắn sớm thích ứng đi!

Dạ Thần đón nhận ánh mắt của Tô Nhạc, sáng lạn ánh mặt trời vừa cười vừa nói: "Uh, anh liền thích tính nóng nảy vội vàng này của em!"

Tô Nhạc thấy Dạ Thần ở trước mặt mọi người như thế hội diễn đùa giỡn, trong nội tâm thầm hừ một tiếng, cái này đàn ông thối này tuyệt đối là một người lão luyện, xem ra về sau ở chung, nhưng lại càng phải cẩn thận rồi.

Quý Văn Nho nhìn tình huống trùng trùng điệp điệp trước mắt, liếc qua Mộc Dương Mai bên cạnh.

Mộc Dương Mai bị Quý Văn Nho nhìn chằm chằm như vậy, liền biết không có thể nói nhiều nữa.

Nhưng trong lòng âm thầm oán thầm: gia đình bình dân, một chút đều không có giáo dục, cũng không biết Dạ Thần như thế nào bị cô gái này mê hoặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui