Đệ Nhất Hôn Sủng: Ông Trùm Xin Tự Trọng

Tô Nhạc mới bắt đầu công việc, nào có bao nhiêu tiền?

Trong ngày thường cô đều ăn nhờ chị gái, nhưng bây giờ dường như có người muốn ăn nhờ chị gái. . . . . . Tô Nhạc sau khi suy tư, quyết định quay về chổ ở nấu cơm!

Tiết kiệm được nhiều tiền!

Dạ Thần nghe Tô Nhạc nấu cơm ở nhà, bây giờ rất muốn nói cho Tô Nhạc, tủ lạnh trong nhà đều trống không, nếu là muốn nấu ăn, thì hiện tại phải đi mua đồ ăn.

Tô Nhạc hơi im lặng, một người sống qua ngày, trong tủ lạnh cư nhiên không có đồ?

Vì vậy cuối cùng, Tô Nhạc khiến Dạ Thần đưa cô đến chợ bán đổ của thành phố Lục Hải.

Tô Nhạc trước mỗi tuần thường đến đây, mua một chút rau dưa và các loại thịt.

Phải biết, trong siêu thị phải mua đồ ít nhất đến 400 năm trăm đồng, ở chỗ này không tới hai ba trăm là có thể đủ thực phẩm cảu một bữa ăn, cho nên Tô Nhạc rất thích đến chợ bán đổ này.

Chỉ là chợ bán đổ này là một nơi không tốt, đó chính là bẩn! Loạn! Trong không khí còn tràn ngập bao nhiều mùi vị khó chịu!

Tô Nhạc đến chợ, nghĩ thầm, Dạ Thần alf người cần thể diện trước mặt mọi người, đoán chừng không thích loại địa phương này, "anh dừng xe ở bên này chờ tôi...tôi đi vào mua thức ăn rồi lập tức ra ngay!"

Dạ Thần đem xe đỗ trước, cũng chủ động nói: "anh với em cùng đi!"


Thấy Dạ Thần một bộ dạng muốn đi theo, Tô Nhạc liếc mắt một cái, "Trước đó nói rõ một chút, chố này có thể anh sẽ không thích ứng được!"

Dạ Thần cũng là cười cười, "em một mình một người con gái đi vào, tại sao anh lại không thể đi vào? Huống chi, em chẳng phải thiếu một chân khuân vác sao?"

Tô Nhạc vốn là còn muốn thông cảm một cái nhưng thấy bộ dạng lưu manh, thấy bọ dạng hắn nhất định muốn đi, Cô còn phải khách khí cái gì?

Hừ, hơn nữa còn tặng không một miễn phí một chân khuân vác, không cần uổng phí.

Tô Nhạc không cần phải nhiều lời nữa, cùng Dạ Thần đi vào trong chợ.

Mặc dù đã gần tới trưa rồi, nhưng người đến bên này mua thức ăn còn rất nhiều.

Hơn nữa còn toàn là những người trẻ tuổi ở thành phố này, trong ngày thường không có thời gian đến siêu thị, bình thường cuối tuần đều là cần đến đây mua thức ăn cho vài ngày, dù sao bên này đồ cũng đầy đủ.

Cho nên, mặc dù buổi trưa, thì giờ này vẫn còn rất nhiều người.

Tô Nhạc đi vào trước đã nghĩ xong muốn mua cái gì, tới trước một quán rau củ, mua một đống đồ, tổng cộng là 64 đồng.

Tiếp, Tô Nhạc bắt đầu đến quầy hàng cá mua cá, "chủ hàng, cá chỉnh, 60 đồng đi!"


Chủ cửa hàng bình thường thấy người trẻ tuổi sẽ nâng giá nên một chút, mà coi như phòng thu thêm một chút bình thường lời không được bao nhiêu.

Ông chủ cửa hàng cười nói: "cô gái tre, tôi thấy cô mắt rất tinh, cá ngon như vậy cô giả cao hơn một chút đi, 64 đồng giá rẻ nhất rồi ! Huống chi cũng có thêm có bốn đồng thôi, vừa nhìn thấy cô nghĩ chắc cô là người làm chuyện lớn, cần gì phải phải cùng chúng ta những người buôn bán nhỏ kì kèo, mặc cả!"

"Mua nhiều đồ như vậy, bác bán thấp đi một chút bớt cũng có bốn đồng! giá vậy là tốt nhất!"

"Ai nha, nếu không tôi cho cô ít rau thơm, bán 65 đồng được không?"

Tô Nhạc nhất thời cũng có chút hết cách rồi, nghĩ tới mình còn chưa có giả tiền thuê phòng.

Dạ Thần nhìn Tô Nhạc lấy tiền, liếc mắt chủ hàng một cái, lại nhìn cách đó không xa có mấy người trẻ tuổi phải mua thức ăn, nói: "cá này có chút không tươi, nhìn mang cá này, chắc cá này cũng là bắt được ba bốn ngày rồi? Còn có rau hẹ bên trong thế nào ướt nhẹp(ủng)? Ngâm nước lâu! Ha ha, bác chủ hàng à, làm ăn đều phải lấy chữ tín hàng đầu! tôi xem cái này cá chắc không đến 50 đồng đi! Cũng không nên buôn bán như vậy!"

Tô Nhạc sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm rau dưa nhìn vài lần, trước cô đều không phát hiện những vấn đề này!

Chủ cửa hàng kia nghe Dạ Thần nói như vậy, lại nhìn có mấy người tới đây, lập tức nói: "Tốt lắm tốt lắm, 50 liền 50!"

Tô Nhạc có chút ngây ngẩn cả người.

Vừa bắt đầu còn nghĩ sẽ mất 60 đồng, nhưng Dạ Thần nói mấy câu đã hạ xuống 50 rồi?


Chờ lúc rời đi khỏi cửa hàng, Tô Nhạc có chút khó tin nhìn Dạ Thần, "anh làm sao lại biết trả giá?" Hơn nữa còn lợi hại như vậy, những thứ đồ này có thể bớt được mấy đồng đã là khó lắm rồi!

Dạ Thần liếc mắt một cái Tô Nhạc, "Nhìn bộ dáng của em, còn tưởng rằng là đã quá quen với cuộc sống này, chậc chậc, không nghĩ tới ngay cả trả giá cơ bản cũng không biết, cưới một cô gái hao tổn tiền của thế này, thật là có chút thua thiệt!"

Tô Nhạc có chút hết ý kiến, cô thành người hao tổn tiền của trong nhà? Cái này có chút không khoa học a!

Tô Nhạc khóe miệng có chút run rẩy rồi, khinh thường nói: "khi trả gía nhiều khi rất khó, tôi cũng biết vậy, chỉ là. . . . . . tôi trước hay mua đồ ăn ở đây, nên ngại trả giá thôi!"

"Chậc chậc, ngài trả giá, hình như thời điểm em và ông chủ trả giá, không có nửa điểm ngại trả giá nhỉ!"

Tô Nhạc bị quở trách , có chút không muốn cùng Dạ Thần nói chuyện, thật sự là quá khinh người, "Hảo hảo hảo, anh lợi hại? phía dưới của anh được chưa?"

Tiếp, Tô Nhạc đưa Dạ thần đến bên bán hải sản, cuối cùng Tô Nhạc kinh ngạc phát hiện, Dạ Thần luôn là có thể giảm giá xuống.

Mọi khi Tô Nhạc tốn khoảng 300 đồng để nau thức ăn, hôm nay mất có 200! Ước chừng tiết kiệm 100!

Dạ Thần giá giá mặc dù đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu, cũng có thể nói ra vấn đề của người ta.

Không phải thấy người ta thực tài có chút không mới mẻ, chính là thấy người ta cố ý áp xưng, hoặc là cân thiếu để lừa gạt.

Nhưng những thứ này Tô Nhạc trước kia cũng chú ý, nhưng cô lại không nhìn ra vấn đề gì.

Tô Nhạc trong lòng có chút không vui a, nhưng là nghĩ đến mình tiết kiệm 100, cũng liền trong lòng an ủi xuống.


Vì vậy, mặc dù đối với Dạ Thần vẫn còn có cái nhìn không tốt, nhưng còn không thể không khen ngợi, "Nhìn dáng vẻ của anh, giả giá rất có kinh nghiệm? Ha ha, tôi rốt cuộc phát hiện, trên người anh cũng coi như là có chút khả năng!"

Dạ Thần nhìn Tô Nhạc, cười nói: "anh còn có rất nhiều chỗ lợi hại, chỉ là em còn chưa có phát hiện, về sau từ từ khám phá a!"

Tô Nhạc có chút im lặng, chẳng qua là nói một câu lời khách sáo, đối phương liền lên mặt.

Tô Nhạc thở dài một tiếng, được rồi, cùng cái đồ lưu manh này cùng nhau, thật đúng là không thể nói lời khách sáo được, Dạ Thần sẽ coi là thật.

. . . . . .

Sau khi về đến nhà, Tô Nhạc đơn giản chuẩn bị ba món ăn.

Tài nấu nướng của Tô Nhạc là do mẹ cô chỉ dạy, chị gái được cha cô dạy dỗ rất mạnh mẽ, Cô khi còn bé vì thân thể không tốt, nên chủ yếu ở bên cạnh mẹ, những chuyện trong nhà mà cô có thể làm đều rất chịu khó làm.

Dạ Thần nếm thử một miếng món ăn Tô Nhạc nấu, đúng trọng tâm nói: "em và mẹ em tài nấu ương không phân cao thấp a! Về sau anh nhưng có lộc ăn rồi!"

Tô Nhạc liếc mắt một cái Dạ Thần, tức giận nói: "Nghĩ khá lắm, hôm nay là anh giúp tôi một chút, tôi gắng gượng mới mới làm cho anh ăn, nghĩ ngày ngày ăn? Ha ha, anh không có vận khí tốt như vậy đâu!"

Dạ Thần trước cảm thấy cô vợ nhỏ nói chuyện tương đối trực tiếp thản suất, nhưng nói chuyện không chút khách khí như vậy, thật là làm cho lòng người bị thương.

Dạ Thần liếc mắt nhìn Tô Nhạc, nghĩ tới mới vừa rồi cô vợ nhỏ tiết kiệm được 100 mà đắc chí, cố ý nói: "Thật sao? Ai, vốn là còn nghĩ, em mỗi ngày nấu cơm cho anh, có thể mang phòng của của em ở giảm giá một chút, nhưng bây giờ nhìn lại. . . . . . Ai, em vẫn trực tiếp đưa tiền đi!"

- Sau nhiều ngày bận dộn đã trở lại nhưng vẫn bận nên tất cả các truyện làm sẽ tùy hứng và không có ra được thường xuyên, mong mọi người thông cảm, và ủng hộ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui